Hạ Thủy Vô Ngấn - Hồi 1: A Sửu

Chương 6: Bầu trời của chúng ta thật đẹp!




Hôm sau A Sửu và Vũ Hi dậy từ rất sớm, cùng đoàn ngựa xe thuốc men lương thực chuẩn bị rời khỏi Đông Kinh, xuôi lên Ninh Sóc.
Họ sẽ đi vào giờ dần, mưa rơi rả rích, trời còn tối đen. Thấy Vũ Hi ngơ ngẩn ngước về biệt viện phía Đông, ánh mắt mờ mịt mông lung, A Sửu nghĩ có lẽ hắn buồn vì Triệu lão gia không ra cửa tiễn đưa, liền dịu dàng nắm bàn tay hắn, bảo:
"Không sao, có ta ở đây rồi!"
"Sửu Nhi?"
"Ta luôn ở bên chàng!"
Nàng cười, bốn mắt đối nhau, tình ý dào dạt, chớp chém ngang dọc, sấm nổ tung trời. Đúng là một khung cảnh lãng mạn vô cùng, nếu không có tiếng hét như bò cắt tiết của tên tùy tùng Văn Dự:
"Áaaa... há há... thiếu gia ha ha nô tài không cố ý cắt ngang..."
"Ngươi đang cắt ngang đấy!"
"Ha ha đúng a mà không phải! Ý nô tài là Lương thống lĩnh... đúng, chính là Lương thống lĩnh chứ không phải nô tài! Ông ta bắt phải nhắc người mau ra chỗ tập trung, lập tức xuất phát!"
"Xuất phát rồi ư?!"
Vũ Hi nhìn trời đất tối tăm, rồi quay sang nhìn A Sửu. Nàng vô thức ưỡn thẳng ngực, kiên định nói:
"Chàng đi đâu ta theo đó! Ta không ngại khổ, chàng đã hứa với ta rồi!"
"Ta không nuốt lời!"
Vũ Hi bật cười, véo nhẹ chóp mũi nàng, rồi nắm tay nàng nghênh ngang xuyên qua một đám người ngựa. Nàng biết phía sau lưng Lương thống lĩnh kia đang nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét lẫn khinh bỉ, đám binh lính chuyển đồ thì lén lút nói xấu cười đùa.
Dù sao thì trị thủy phát lương cũng không phải việc một nữ tử có thể làm, họ sợ nàng sẽ vướng chân vướng tay, ảnh hưởng đến đại cục, nhưng họ cũng không hỏi xem Hạ A Sửu là ai chứ!
Sáu tuổi sống một mình giữa sườn núi, chết đói chết rét đã từng trải, chó sói rắn rết đều từng đánh, đến lốc xoáy vòi rồng cũng từng thấy qua! Mười tuổi lại vì mê trai mà mỗi ngày lội năm chục dặm đường từ sườn núi xuống phố huyện xa xôi... Hạ A Sửu nàng vốn chẳng có gì, chỉ có sức khỏe!
Cho nên đợt này nhất định phải dốc hết sức lực, nàng muốn làm cho lũ người kia thay đổi nhận định, cũng hi vọng Vũ Hi không phải xấu hổ vì mình! Dù rằng... rốt cục chính nàng lại phải xấu hổ dùm Vũ Hi!
Hừ, cái loại người gì ở trên giường rõ ràng hùng hục như trâu, vậy mà đến khi cần dùng sức dùng lực lại nhũn ra như bún thế chứ?!
Tình hình cấp bách, mỗi ngày thời gian ăn ngủ nghỉ của bọn họ chỉ gói gọn trong hai canh giờ, còn lại đều vội vàng di chuyển. Hai ngày đầu mưa nhỏ, nước chưa dâng cao, lại đi đường lớn vẫn cưỡi được ngựa nên hắn khỏe mạnh như vâm, chí khí bừng bừng. Thế mà vừa sang đến ngày thứ ba, tiến vào địa phận Ninh Sóc mưa như trút nước, lũ ngập ngang lưng, người ngợm hắn lập tức rã rời, mặt nhăn như khỉ ăn gừng, phụng phà phụng phịu.
Lúc phải bỏ ngựa lại cuốc bộ tự chuyển đồ, hắn còn giận đến đạp nước ầm ầm, hành động hệt đứa trẻ con sợ nước, khiến A Sửu không kìm được cười như nắc nẻ.
Nhưng cũng không cười được mấy hồi, bởi vì hôm ấy lại xảy ra sự cố bất ngờ, ấy là một trong những thuyền chở thuốc của họ đâm phải cọc ngầm bị lật, toàn bộ thuốc trên đó ngấm lũ phải bỏ đi đã đành, còn thêm hai binh sĩ chuyển đồ cũng bị thương.
Lương thống lĩnh lo đến vỡ mật vỡ gan, ở đây không có đại phu, mấy binh lính kia thì đều là chiến hữu vào sinh ra tử với ông, ông không muốn bỏ rơi họ. Hạ A Sửu dù không ưa ông cùng đám lính thô lỗ ngạo mạn, vậy mà nhìn thấy cảnh này cũng bất giác đồng cảm xót xa.
Nàng nghĩ nếu phải vứt họ lại, bị lũ cuốn mất xác hoặc chờ vết thương nhiễm trùng thối rữa, chẳng thà để họ làm chuột bạch trong tay nữ tử chưa từng qua học trường lớp y tế là nàng đi! Dù gì nàng cũng đã phụ việc ở tiệm thuốc hơn sáu năm, nhìn Lưu đại phu làm mãi, đường đi nước bước cũng nhớ được mấy phần!
Lương thống lĩnh cực kì không tin tưởng nàng, nhưng cũng chẳng còn cách nào, đành ngậm ngùi mặc nàng an bài tùy tiện. Vậy là hôm ấy dưới con mắt kinh hãi của cả đám người ngựa, Hạ A Sửu giơ một con dao cực kì sắc lạnh, loay hoay hì hục cắt xẻo vết thương.
Ban đầu nàng vụng về cứng nhắc, khiến hai con chuột bạch khóc lóc kêu la, nhưng càng làm lại càng thuận tay, đến cuối cùng khi đắp thuốc rồi băng bó vết thương, động tác của nàng đã nhẹ nhàng nhuần nhuyễn gần như một đại phu thực thụ.
Lương thống lĩnh thấy thế thì gật đầu nhè nhẹ, không nói lời cảm tạ, nhưng chỉ cần thâm tâm ông ta biết nàng không vô dụng, không khinh thường nàng rồi ghét lây Vũ Hi, A Sửu đã thấy mĩ mãn lắm rồi!
Chăm sóc cho hai tên lính suốt cả buổi, thấy vết thương của họ dần khô miệng, cũng không có dấu hiệu sốt cao nhiễm trùng gì đó, A Sửu mới yên tâm là mình chữa không nhầm, bèn sắc thêm một mẻ thuốc nữa, vội vội vàng vàng xách đến chỗ Vũ Hi.
Hắn rất ngạc nhiên, hết nhìn thuốc rồi nhìn nàng, khẽ hỏi:
"Cái này là?"
"Cởi ra!"
"Cởi gì?"
Hắn tròn mắt, rồi như hiểu ra chuyện bèn giữ chặt cổ áo, làm bộ thẹn thùng e lệ:
"Ban ngày ban mặt... nàng định... nhiệt tình như vậy... ta... ta ngại lắm~"
"Đừng giả bộ!"
A Sửu trừng mắt nghiến răng, cũng không đợi hắn đáp lời đã quỳ xuống chân, vội vàng tháo giày giúp hắn. Vũ Hi muốn trốn đi liền bị nàng cứng rắn giữ chắc, lại lườm một cái, gằn giọng:
"Ngồi yên, hay muốn ngày mai ta phải cõng chàng hả?!"
Hắn bỗng đỏ bừng mặt, nhưng cũng không tiếp tục giãy dụa, để mặc cho nàng cởi giày tất ra. Bàn chân hắn trước đây vốn hồng hào sạch sẽ, chưa phải chạm đến bùn đất chứ đừng nói bị thương. Vậy mà giờ lại bị đá xẻ đôi, vết thương không quá sâu nhưng do ngâm nước đi lại nhiều, giờ trắng ởn ra, huyết nhục bầy nhầy, vô cùng kinh khủng.
A Sửu vừa nhìn thì tim như thắt nghẹt, hít vội một hơi dài mới khàn khàn tiếp:
"Biết là công vụ cấp bách, chàng lại là chủ soái, không thể chậm trễ lộ trình... biết là sức chịu đựng của chàng hơn người... nhưng mà... nhưng mà chàng..."
"Ta không sao đâu!"
"Không sao? Chàng còn dám nói không sao ư?!"
A Sửu gần như khóc thét, cổ họng run rẩy, hốc mắt ướt nóng, lệ tuôn dào dạt như mưa. Nàng thực sự đang rất giận, vừa giận vừa đau.
Kẻ này đã mười năm qua rồi, mà tính cách vẫn chẳng khác gì cái thằng nhóc ngang ngược cố chấp nơi phố huyện. Vì mục đích mà bất chấp trước sau, đến chính bản thân ấm ức tổn thương cũng điềm nhiên mặc kệ!
Lần này càng vậy, cùng ngã xuống nước cùng bị thương, hắn lại sợ người lo nên ngấm ngầm chịu đựng. Nếu không phải nàng tinh ý phát hiện, sau đó lấy hai tên lính làm chuột bạch rèn dũa y thuật, giữa bốn bể sông nước này lấy đâu ra đại phu chữa cho hắn đây?!
Chân của hắn có thể bị nhiễm trùng, bị hoại tử, thậm chí bị phế luôn! Hắn không biết đau, không biết sợ sao? Nhưng nàng thì rất đau, thực sự là đau muốn chết đấy!
Triệu Vũ Hi vươn tay giúp nàng lau nước mắt, lại nhìn trìu mến, dịu dàng bảo:
"Đừng khóc! Chẳng phải bây giờ nàng sẽ trị cho ta ư?!"
"Còn dám ngụy biện?!"
"Ừm... với ta chỉ cần có Hạ A Sửu, sẽ vĩnh viễn trường nhạc trường an, sao phải lo sợ gì chứ!"
Triệu Vũ Hi bỏ ra một câu ấy, rồi bỗng cúi đầu ngậm lấy vành môi nàng, chậm chạp hôn mút. Răng nanh khẽ cắn, lưỡi mềm đảo quanh, đã lâu rồi bọn họ không có dịp gần gũi nhau, nên nụ hôn này vừa đến liền ướt át mà sâu dài, khiến nàng như bị rút cạn linh hồn, đầu óc mịt mờ không còn phương hướng.
"Thật là muốn ăn nàng tức khắc!"
Hắn hổn hển thở dốc, cố gắng áp xuống ngọn lửa đang nhen nhóm. Nhưng áp mãi lửa vẫn chưa tắt, hắn bèn chỉ xuống cái chân còn đau đớn, cố nói lảng:
"Nàng mau mau chữa cho ta rồi còn về nghỉ ngơi, mai đi sớm rồi!"
"Sai bảo cái gì! Ta vẫn còn đang rất bực mình đấy!"
Nàng lườm đến rách mắt, đợi đến khi hắn rụt cổ sợ hãi mới cúi đầu xuống chuyên chú giúp hắn tạt nước rửa chân. Vết thương sạch sẽ, nàng lại dùng dao hơ trên lửa thật lâu, cắt hết vùng da thịt thối rữa, mới sức thuốc bôi cao, băng bó lại.
Lần này hành động vô cùng lưu loát nhanh gọn, lại nhẹ nhàng uyển chuyển như múa như bay. Hắn nhìn đến mê say, vô thức bảo:
"Lão họ Lưu dạy được tới đây, xem ra cũng không phải phường bất tài vô dụng!"
"Đừng có mà nói về ngài ấy bằng cái giọng như vậy! Ngài là đại phu y thuật cao minh nhất ta từng gặp đấy!"
"Nàng... nàng đang khen lão, bảo vệ lão trước mắt ta?! Nàng còn lườm nguýt cao giọng với ta? Rõ ràng nói yêu ta... mà giờ nàng... nàng..."
Triệu Vũ Hi trợn mắt há mồm, mặt mũi đỏ bừng vừa ức vừa thẹn. Biểu hiện như vậy, hắn lẽ nào...
"Đang ghen ư?!"
Nàng dượm hỏi, không ngờ hắn gật đầu như mưa, ấm ức đáp:
"Đúng là ghen đấy!"
"Ngớ ngẩn! Đại phu đáng tuổi cha ta, ta với ngài làm sao..."
"Nhưng lão... vẻ ngoài của lão rõ ràng họa thủy như yêu... thế mà ai cũng nói là đẹp tựa thần tiên, ai cũng mê đắm... nàng còn ngưỡng mộ lão như thế... Sửu Nhi, ta khó chịu, khó chịu vô cùng~~"
Triệu Vũ Hi dứt lời, khuôn mặt phụng phịu đỏ ửng như trái đào, khóe miệng căng mọng khẽ chu ra, đôi mắt cún con ướt át thì lúc trộm liếc nàng, lúc lại cúi gằm hệt trẻ nhỏ... huhu dễ thương vô địch, dễ thương muốn đứt ruột đứt gan huhu Triệu Vũ Hi thật là yêu nghiệt khốn khiếp!
Hắn rõ ràng biết điểm yếu của nàng! Nàng vẫn đang rất rất giận! Nhưng mà cái sự đáng yêu quá đỗi này, làm sao chống cự nổi đây?! Nàng... nàng... aaaa Triệu Vũ Hi con mẹ nó quá vô sỉ khốn khiếp!
A Sửu mắng chửi trong lòng một lúc, rốt cục cũng không kìm nổi thèm khát, ma chưởng vươn lên véo má hắn, ậm ừ bảo:
"Giờ sẽ không trách chàng, nhưng đây là lần cuối cùng! Sau này không cho phép chàng như vậy! Không cho phép tổn thương chính mình, càng không cho phép mặc kệ bản thân mình đau ốm bệnh tật, hiểu chưa?!"
"Tuân mệnh đại nhân!"
Hắn gật đầu thật mạnh, rồi vội vã ghì lấy môi nàng mà náo loạn càn quấy. Lửa trong lòng hắn vẫn chưa tắt, thật sự muốn cởi phăng quần áo, giữa sườn núi hoang tàn xơ xác này cùng nàng ân ân ái ái, làm một trận dã chiến động địa kinh thiên. Chỉ là...
Chỉ là bọn binh sĩ quanh họ... vẫn là thôi đi!
Triệu Vũ Hi thở dài, tự thề với bản thân: đợi khi đến Ninh Ân thành hắn nhất định phải bù đắp lại hết những khổ sở hôm nay, ăn nàng đến đầy bụng no nê, khiến nàng bảy ngày cũng không xuống giường nổi!
Nhưng mà đường đến Ninh thành... Triệu Vũ Hi ngó khắp mặt chung quanh, nước lũ dâng cao, đen đục như nước cống, bọn họ không nhìn nổi bên dưới có chướng ngại gì. Thuyền bè chuẩn bị thì đều thô sơ mỏng mảnh, cứ đà vậy chỉ sợ sẽ lại đâm phải cây gãy cột đổ, rồi lại thủng lật lần nữa thôi.
Có lẽ phải chuyển sang đi đường núi, vất vả hơn chút, nhưng sẽ an toàn hơn! Hoặc là sẽ đỡ phải đối mặt với bốn bể nước non, để rồi lại nhớ lại chuyện xa xưa mà bi thương khổ sở!
Vũ Hi ra quyết định, nói cho Lương thống lĩnh thì ông cũng có ý như này. Thế là hôm sau bọn họ chia nhau mỗi người vài bao ngô bao gạo, rồi lại vội vã lên đường, men theo đường mòn triền núi mà đi.
Đi suốt ba ngày ba đêm, mưa điên cuồng, gió gào thét khiến người ta sắp xương cốt đứt rã sức cùng lực kiệt, thì mới thấy một tòa thành hoang sơ tiêu điều, nằm dựa lưng vào sườn núi.
Lương thống lĩnh mở bản đồ nhìn một lượt, mới mở miệng nói:
"Đại nhân, đã đến rồi, thành Ninh Ân!"
"Nạn dân đều ở đây sao?"
Lương thống lĩnh gật đầu, đáp:
"Bẩm đại nhân, theo báo cáo một tuần trước thì khoảng tám phần mười thôi! Số còn lại..."
Số còn lại Lương thống lĩnh không nói hẳn ra, nhưng mọi người đều hiểu họ hẳn đã bị lũ cuốn mất xác, hoặc chết đói chết rét rồi!
Triệu Vũ Hi khẽ thở dài, nghĩ ngợi một hồi bèn lệnh:
"Năm mươi người ở lại trông coi lương thực và thuốc men, số còn lại theo ta vào thành!"
"Đại nhân! Lũ đã nửa tháng, thành không đủ lương thực, nhất định là dân chúng đã chết đói đến nơi! Tình thế nguy cấp như ngàn cân treo sợi tóc, ngài còn không lập tức tương cứu, lại lần nữa thuốc men lương thực ở đây làm gì? Ngài nhập thành trước làm gì? Lẽ nào có tính toán ý đồ gì khác ư? Ngài không biết mỗi khắc này có bao nhiêu bách tính đói chết sao? Ngài không...."
"Im miệng!"
Vũ Hi nghe Lương thống lĩnh lải nhải mà cái đầu muốn vỡ nứt, bèn nhấn mạnh thêm một lần hắn mới là khâm sai đại thần, bổn phận ông ta là răm rắp nghe theo, sau đó cũng không đợi ông nói gì thêm liền trực tiếp dẫn một người nhắm cổng thành tiến lại.
Quan giữ thành nghe có cứu viện đến thì sung sướng hớn hở, vội vàng bẩm báo cho chủ thành ra đón.
Sau đó Vũ Hi lại mời thêm trưởng quản quân đội, các quan chủ quan bộ ban ngành. Bọn họ họp hành thảo luận cả buổi chiều, mới đưa ra quyết định. Trong thời gian tới quân đội Ninh Ân thành sẽ do Vũ Hi toàn quyền điều động, các trưởng thôn xóm, người có tiếng nói trong dân thì khi hắn cần phải hết sức phối hợp, đồng thời chủ thành cũng lập tức điều động đại phu cả vùng, tụ tập sẵn ở một nơi riêng.
An bài xong xuôi, hắn bèn dẫn thêm hơn trăm binh trai tráng khỏe mạnh, đầy đủ vũ trang, từ thành Ninh Ân ra chỗ quân lương canh giữ.
Lương thống lĩnh vẫn không hiểu sao hắn phải màu mè hoa lá hẹ như thế, tận đến lúc vào thành, thấy một đám dân đen chầu trực vây quanh, nhìn chằm chằm vào xe lương như hổ đói, ông mới dần vỡ lẽ.
Bọn họ vượt trăm dặm đường núi, người ngợm đều đã mệt mỏi rã rời. Bấy giờ nếu trực tiếp mang lương cứu thành, dân đói tất loạn, họ sẽ chẳng thể nào ứng phó. Hơn nữa khối lượng công việc đồ sộ to lớn, chỉ có cách sớm liên hệ với quan lại trong thành, cùng chung tay góp sức mới sớm thành công!
Đương nhiên đám quan thành kia vẫn chưa ngu, nếu thuốc men lương thực đến tay rồi, họ sẽ chẳng đời nào thần phục Triệu Vũ Hi! Cho nên hắn mới lần nữa không đem lương đi... ừm, đầu óc cũng khá đấy!
Lương thống lĩnh thầm khen một câu, sau đó lại nhếch mắt quan sát thăm hỏi xung quanh, bấy giờ mới biết tình hình thành Ninh Ân bấy giờ đã tệ hơn rất nhiều tưởng tượng.
Nạn dân hỗn tạp từ nhiều nơi đổ về, lại chịu đói nhiều ngày nên hết sức hiếu thắng kích động. Họ không nghe lệnh quan phụ mẫu, một hai ngày lại đánh một trận nhỏ cướp vài trận to. Kho lương của phú hộ địa chủ cướp mãi cũng cạn, họ bèn ăn đến hoa cỏ rễ cây, ăn xúc vật chết trôi, hai ngày trở lại đây hình như còn có tin ăn cả thịt người. Bệnh dịch cũng vì thế bùng phát lan tràn, người chết mỗi ngày phải đến mấy chục!
Quả là tình cảnh nước sôi lửa bỏng! Cứ đà này, có khi đoàn người của Lương thống lĩnh chưa kịp cứu viện đã bị bạo dân cùng dịch bệnh nuốt chửng mất thôi!
Lương thống lĩnh càng nghĩ càng kinh hãi, ngước lên vị khâm sai đại thần phía trước, dù hắn vai mảnh lưng thanh, dáng đi lại vô cùng kiên định phi phàm, mắt lạnh môi cong, thần sắc bình đạm, tựa như tất thảy biến đổi thiên địa đều đã nắm trọn trong lòng.
Haizzz... thảo nào người ta mới vài tuổi đầu đã làm đến khâm sai đại thần, còn mình mãi chỉ là một thống lĩnh nhỏ nhoi. Lương thống lĩnh cảm khái chán chê, rồi theo cùng đám thuộc hạ về nha môn trong thành nghỉ tạm.
Cùng lúc ấy, Triệu Vũ Hi tất bật chỉ huy quân đội chuyển lương vào kho, phái đội canh gác mấy trăm người, lại ra thông lệnh nạn dân xuất hiện quanh kho lương chục trượng*, bất kể nguyện do thế nào, chém không tha.
*Chục trượng thời này vào khoảng 31,1m
Hắn cũng cho dựng năm chục lán nhỏ rải khắp thành Ninh Ân. Mỗi lán có thêm một dăm bảy binh sĩ có vũ trang đứng canh, đảm bảo mỗi nạn dân đều được phát lượng cháo vừa đủ, không ai hơn ai một phần, kẻ nào gây sự chen hàng thì lập tức đuổi cổ, tước luôn phần ăn.
Mà hắn cũng chỉ cho ăn ba ngày đầu miễn phí để dân sức khỏe phục hồi, còn sau đó trừ người già, trẻ nhỏ và ốm bệnh, muốn có cháo đều phải bán sức làm công.
Hắn bắt dân đào hố chôn xác, dọn dẹp đường xá nhà cửa, lại xây một khu lán trại riêng cho người nhiễm dịch bệnh, xây bể chứa để thanh lọc nước dùng. Dân lười thì bỏ đói, dân loạn thì giết luôn. Mệnh lệnh vô cùng tàn nhẫn độc tài, nhưng không thể phủ nhận vì thế mà nạn dân sợ hắn vô cùng, răm rắp nghe theo, không một ai dám ho he phản kháng.
Vấn đề phát chẩn và an dân vốn khiến các quan e ngại, vậy mà Triệu Vũ Hi chỉ dùng ba ngày để giải quyết. Tiếp đến chỉ còn kiểm soát dịch bệnh nữa thôi!
Nghĩ đến vấn đề này, Triệu Vũ Hi lại vô cùng đau đầu!
Cho dù hắn đã cho xây bể lọc, nước sạch sinh ra vẫn chỉ như muối bỏ bể, chẳng thấm với tòa thành gần vạn người. Dân thiếu nước phải dùng nước lũ, bệnh ắt sinh, khu lán trại dành cho người bệnh ngày một đông quân, bãi tha ma ngoài thành cũng ngày một đông xác.
Bọn họ đã đến Ninh Ân thành được năm ngày, nước lũ mới chỉ rút được ba phần, mà đã có một phần tư nạn dân mắc dịch bệnh nằm đó. Đến bây giờ vẫn chưa tìm ra đơn thuốc chữa khỏi, Triệu Vũ Hi nghĩ cứ đà này, sớm muộn nơi đây cũng biến thành tòa thành chết mất thôi!
Phải làm sao?! Làm sao đây?!
Hắn nghĩ vỡ đầu bể trán suốt một ngày một đêm, Hạ A Sửu nhìn thấy mà xót đến nát tâm, bèn vội vàng nhờ người viết một lá thư cho vị Lưu đại phu thập toàn thập mĩ của mình. Nhờ xong thì ngơ ngẩn nhận ra đang ở Ninh Ân thành, lũ lụt quanh vùng, biết gửi thế nào đây?!
Nhưng mà khoan đã, chẳng phải có câu "nơi nào có loạn, tất có Lưu tiên" ư?
Đại phu "giáng phàm" để ban phát phước lành cho muôn dân, nay Ninh Ân thành đã ra nông nỗi này, triều đình chỉ phát mấy cỗ thuốc men lương thảo rồi mặc kệ, thì làm sao đại phu có thể làm ngơ không quản chứ?!
A Sửu nghĩ vậy, ngày hôm sau liền ra cổng thành mong ngóng, quả nhiên đợi hơn một ngày liền thấy một nam nhân áo xanh tóc trắng, gạt mưa rẽ gió từ xa bước lại.
"Đại phu! Đại phu! Cuối cùng cũng chờ được rồi!"
A Sửu la hét ầm ĩ, cố kìm nén mãi mới ngăn được không nhảy lên ôm chầm lấy ngài. Vũ Hi thì khóe môi mím chặt, mắt sắc như dao, chỉ hận không thể đạp cái bản mặt họa quốc kia tan thành ngàn mảnh. Chỉ là bản mặt ấy vẫn thanh lãnh bình đạm, không mặn không nhạt nói:
"Triệu chứng bệnh thế nào?!"
"Aaa đúng rồi! Người bệnh là..."
"Là thế này!"
A Sửu mới mở miệng, Vũ Hi đã lập tức xen vào, sau đó đuổi cổ nàng ra ngoài pha trà, rồi mới cùng đại phu nói qua nói lại về tình hình thành Ninh Ân.
Trước đây hắn chỉ đôi lần chào hỏi xã giao với đại phu, ấn tượng duy nhất là vẻ ngoài đáng hận kia, nên đã không biết rằng thì ra đại phu lại thông tuệ đến vậy. Y Thuật chưa bàn, nhưng ngay cả những chuyện như phát chẩn an dân, khôi phục canh tác hay xây đập đắp đê đề phòng lần lũ tiếp theo, vốn là cái khó của kẻ làm quan, ngài ta cũng vẫn hiểu biết tường tận, so với hắn thậm chí còn cặn kẽ hơn vài phần!
Người này... một đại phu bình thường sao có thể có cái đầu, khuôn mặt như vậy chứ?!
Ngài ta rõ ràng là yêu ma họa quốc!
Triệu Vũ Hi quyết tâm không nhìn nhận giống thiên hạ, là Lưu đại phu tựa thần tiên giáng phàm gì gì đó! Dù rằng hắn cũng đã hiểu ra kể cả Sửu Nhi có thực sự mê mẩn ngài ấy, người như thế sẽ chẳng thèm để tâm đến con trâu ngốc nhà hắn lấy nửa phân!
Cả trời đất này, cũng chỉ có hắn là đi phải lòng nàng thôi!
"Ai giaa..."
Khe khẽ thở phào một hơi, đánh tan tình địch này, tâm tình hắn đã thả lỏng dần, bèn nhiệt tình dẫn đại phu dạo quanh trao đổi đạo đàm, rồi lại đưa ngài về lán trại cách ly người bệnh phía rìa thành tây.
Ở đó đại phu hỏi han thăm khám chán chê, lại thu thêm vài mẫu chất nôn phân thải của bệnh nhân về nghiên nghiên cứu cứu một ngày một đêm, hôm sau đem ra đơn thuốc mà bất cứ đại phu nào trong thành cũng đều trầm trồ khen ngợi. Cứ thế y đơn mà sắc, ngoài những người bệnh quá nặng không còn khả năng cứu chữa, không đến mười ngày mọi người trong thành đều như được thổi qua một làn gió mát, khỏe mạnh hân hoan.
Bệnh dịch chữa khỏi, đại phu viết thêm vài đơn thuốc dự phòng những bệnh thường gặp sau bão lũ, lại dặn dò Vũ Hi mấy điểm sau này cần lưu ý, rồi vào một ngày mưa vương gió cuốn, ngài ra đi lặng lẽ, thản nhiên bình đạm y như cách ngài đến đây.
A Sửu ngẩn nhìn theo đại phu.
Bóng lưng cao gầy, mái tóc bạc phiêu diêu lãng đãng, tà áo dài lất phất tung bay, một mình ngài bước đi giữa làn mưa, dường như ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, vẫn luôn cô độc một mình như vậy...
Ngài khiến A Sửu đột nhiên nổi một cỗ xúc động xót thương vô hạn, liền gọi với:
"Đại phu!"
"Hửm?!"
"Ngài hãy đi tìm nàng ấy đi!"
Lưu đại phu vẫn đứng lặng. Quá xa, A Sửu không nhìn thấy biểu cảm của ngài, nhưng nàng biết mình nhất định phải nói những lời này. Nàng hét:
"Tội lỗi bao nhiêu, ngần đó năm đã quá đủ rồi! Còn sống thì nên sống cho thật tình, tin rằng nàng ấy cũng hi vọng cho đại phu và bản thân mình... hi vọng cả hai người đều được an yên hạnh phúc!"
"Cảm ơn!"
Giọng đại phu văng vẳng trong gió, khi A Sửu còn chưa kịp kiểm nghiệm mấy lời sến rện của mình vừa rồi có biết bao sâu xa triết lý, bóng dáng ngài đã mờ mịt khuất lấp, dần tan biến vào biển mưa bay.
Cũng không phải ma đuổi, có cần phải chạy nhanh thế không?!
A Sửu thầm mắng một câu, rồi bỗng giật mình nhớ ra: Chết mẹ! Nữ tử trong tranh có hai, Lưu đại phu cũng yêu cả hai, vậy mà nàng chỉ khuyên ngài đi tìm một người!
Tìm một người tức là phải bỏ một người! Hạnh phúc với một người thì tội lỗi day dứt với người kia! Vậy rốt cục nàng đã khuyên đúng hay sai? Aaaaa... đau đầu quá đi, sao chuyện tình cảm của Lưu đại phu lại lằng nhằng phiền phức thế chứ!
Ở đời đúng là chẳng thể ăn được cả cá và tay gấu!
Lại cảm khái thêm một câu nữa, rồi vội vã lon ton chạy về với Vũ Hi!
Bấy giờ qua nửa tháng, nước lũ quanh vùng đã rút được tám, chín phần, tình hình trong thành Ninh Ân cũng dần đi vào tuần hoàn, Vũ Hi bèn dâng sớ báo cáo về Đông Kinh.
Hắn nghĩ may mà có Lưu đại phu, chuyến này công sự nặng nề mới có thể giải quyết được chỉ trong một tháng hơn, đây chính là một kỉ lục chưa từng có xưa nay, nhất định khiến quan dân trên kinh bàng hoàng sửng sốt.
Chỉ cần không bị Lý tướng quân ngăn can khó dễ, có thể trở về kinh diện thánh, quan trường của hắn về sau cũng nhất định rộng mở sáng láng, và phụ thân hắn... hắn thực sự thèm khát được nhìn thấy biểu cảm của phụ thân.
Thấy hắn giỏi giang như thế ông sẽ tự hào về hắn? Sẽ khen ngợi hắn? Liệu có thích hắn hơn một chút hay không?!
Một chút! Chỉ một chút thôi! Hắn nhất định phải khiến ông yêu thương mình!
Triệu Vũ Hi thầm thề, đồ đạc dọn sẵn, quần áo gọn gàng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần về kinh. Chỉ là hắn không ngờ mười ngày sau một đạo thánh chỉ được ban ra, lại phong cho hắn làm Giám quân, ở lại Ninh Ân giúp dân khai khẩn canh tác sau bão lụt thiên tai, tiến đến an cư lạc nghiệp. Ngôn Tình Hài
Chức vị cao hơn chủ thành một bậc, tức là quan tứ phẩm, chỉ là không có thời hạn!
Hắn phải ở lại nơi khỉ ho cò gáy này, không có thời hạn sao?!
Một năm, mười năm, thậm chí cả đời cũng chưa biết chừng!
Vũ Hi vô cùng căm tức u sầu, rượu uống một bầu lại một bầu, không biết bao nhiêu cho đủ!
"Vũ Hi à..."
Một người lại khẽ gọi tên, bước đến giữ lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, vuốt ve mãi khiến nó tràn ngập hơi ấm, mới dịu dàng bảo:
"Chàng khó chịu lắm đúng không? Ừm, ta cũng khó chịu! Nhưng chúng ta vẫn chẳng thể thay đổi, đây là thánh mệnh rồi!"
"Ta phải về bên phụ thân! Ta phải... phải..."
"Ta biết! Vũ Hi, ông ấy hẳn cũng đang đợi chàng mà!"
Hạ A Sửu ngừng lại một hồi, cân nhắc câu từ rồi lại tiếp:
"Nhưng nếu chàng cứ nhụt chí thế này, sớm muộn cũng trở thành một tên quan vô danh tiểu tốt, khiến người nơi kinh thành quên lãng, khi ấy còn ai sẽ gọi chàng về đây?!"
"Ta.. ta phải trở về bên phụ thân!"
"Ừm, về là đương nhiên! Nên Vũ Hi à, chàng phải chấn chỉnh tinh thần, làm thật tốt việc ở nơi đây! Tốt đến mức khiến người người kính phục sợ hãi, chẳng thể lơ là ánh hào quang của chàng, khiến hoàng đế trên cao thưởng thức chàng, không thể không thèm khát tài trí của chàng, tự động gọi chàng về kinh... Vũ Hi, chàng sẽ làm được chứ?!"
"Có thể về bên phụ thân không?!"
Nàng bật cười, ôm hắn vào lòng, khẽ khàng bảo:
"Có thể!"
"Vậy thì được!"
Hắn khẽ thở phào, rồi như con rối khắc chốc không còn ai điều khiển, cả người bỗng mệt lả, nhắm nghiền mắt lại gục vào ngực nàng đánh một giấc sâu dài.
Triệu Vũ Hi uống một trận liền say suốt hai ngày, tỉnh dậy vào ngày thứ ba, như Hạ A sửu mong muốn, hắn đã trở lại thành kẻ thông minh quyết đoán, tâm tư sâu rộng của bao năm trước đây.
Hắn lại ban hành thêm nhiều chính sách thưởng phạt đi đôi, vừa tàn nhẫn vừa mềm mỏng, đều khiến người người nghe theo răm rắp. Trong đầu họ luôn nhớ mãi hình ảnh hắn chém loạn dân đầu lăn long lóc, máu đẫm cả vùng cách đây nửa tháng. Họ coi hắn là quan là thần, nhưng lại càng hắn là quỷ là ma, không có kính trọng tin yêu, chỉ có tột cùng kinh sợ.
A Sửu tuy là thân nhân của hắn, nhưng đãi ngộ khác biệt rất nhiều. Cũng nhờ trong suốt đợt bệnh dịch, nàng chạy theo Lưu đại phu làm chân phụ việc canh lửa sắc thuốc, hết lòng chăm lo cho dân chúng. Họ coi đại phu là thần tiên, tiện thể thăng luôn cho nàng thành tiểu đồng.
Nàng đi trên đường thường được chào hỏi nhiệt tình, có những người thậm chí còn mang đồ đến tặng, trái ngược hoàn toàn với cái đồ mặt lạnh bên cạnh, dân vừa thấy đã vội vã chạy xa!
"Cũng có phải ta muốn vậy đâu!"
Triệu Vũ Hi nghe A Sửu lên án thì phụng phịu rõ lâu.
Hắn ở thành Ninh Ân, làm Giám quân cả vùng Ninh Sóc đến nay đã hơn năm tháng. Từ công tác cứu viện dập dịch đến trị thủy xây đê đều vô cùng hết sức hết lòng.
Ngày hắn phân cho hơn vạn dân trở về quê nhà, trước khi đi còn tận tay bảo ban cách dọn dẹp môi trường, thanh lọc nguồn nước để tránh bùng phát đợt dịch mới. Hắn cũng tặng họ thêm ngũ cốc hạt giống, chúc lên đường thuận lợi bình an...
Thái độ hành xử này tự thấy chính là tấm gương sáng cho các bậc quan phụ mẫu, mà sao cái lũ dân kia sao chẳng hề biết điều, lại dám ăn cháo đá bát, bài xích hắn ra mặt thế chứ?!
"Hừ, rặt một bọn ngu ngốc, đáng chém!"
Lại còn dám nói xấu sau lưng, khiến Sửu Nhi vì hắn buồn phiền, đáng chém!
Hắn phải lập tức gô cổ bắt hết, chém nát mới thôi!
"Chém chém cái gì?! Chàng đối với họ không thật lòng, cho họ quyền lợi nhưng nhìn họ chẳng bằng nửa con mắt, bị ghét đáng đời quá còn gì!"
A Sửu khẽ lườm, vươn tay cốc đầu hắn rõ đau, một lúc sau mới nhẹ tiếp:
"Vũ Hi à... Đường ở đời có rất nhiều! Không từ thủ đoạn, giả tạo vô tâm đương nhiên là đường tắt, nhưng chàng có biết khoảnh khắc mình đặt chân đến đích, chẳng những người xung quanh mà chính bản thân chàng phải trả những giá gì không?!"
"Ta..."
"Ta mong chàng có thể mở lòng thật tình với thế nhân, càng hi vọng chàng sẽ bớt tàn nhẫn khắt khe với bản thân mình..."
Đến lúc ấy mọi người sẽ quý trọng chàng, không còn ai nỡ hãm hại tổn thương đến chàng, chàng cũng không cần gồng mình chống chọi nữa!
Triệu Vũ Hi, ước nguyện của ta là chàng chẳng còn cô độc đau thương, nhất định phải trường nhạc trường an, sống lâu trăm tuổi!
Mấy câu cuối này, Hạ A Sửu rốt cục vẫn nén trong lòng không nói ra, ngẩng đầu nhìn nam nhân phía trước, thấy khóe môi hắn mấp máy, đáy mắt hắn mông lung, những điều đơn giản này, có lẽ chính hắn vẫn luôn rõ ràng. Chỉ là...
Chỉ là chấp niệm một đời, giằng xéo tâm can, sao có thể dùng vài câu từ nhẹ tựa lông hồng mà buông bỏ được chứ?!
"Chàng có thể!"
A Sửu bỗng nắm lấy bàn tay hắn, cười rộ:
"Triệu Vũ Hi, cuộc đời này không phải kẻ thù, mà là tình nhân! Ta sẽ chỉ cho chàng thấy!"
Dứt lời nàng kéo hắn chạy vội vàng, bỏ xa đình viện đài các, băng khỏi phố chợ thênh thang, bọn họ rẽ bừa vào một thôn nhỏ.
Bấy giờ đã qua khá lâu nhưng cảnh vật trong thôn vẫn in dấu vết lụt lội thiên tai, nhà cửa rách nát, cỏ cây tiều tụy, Vũ Hi nghĩ lòng người hẳn cũng chẳng vui vẻ gì! Thế nhưng A Sửu bảo hắn sai rồi!
A Sửu nương theo tiếng người, dẫn hắn đến một cái ao lớn góc thôn. Thanh niên trai tráng, phụ nữ, già trẻ đều đang tụ tập ở đây, cùng nhau bắt cá. Nàng bảo hắn hãy lắng nghe âm thanh của thế nhân thật kĩ! Có tiếng cười đùa, tiếng reo hò cổ vũ, còn có tiếng người cảm tạ ông trời, lũ lụt cướp đi nhiều, nhưng cũng mang đến một đàn cá to!
Vũ Hi càng nghe càng ngạc nhiên, càng nhìn càng ngơ ngẩn, trải qua bao chuyện khủng khiếp mà vẫn có thể hân hoan như vậy, bọn họ thực sự đang... hạnh phúc ư?!
"Chàng cũng có thể hạnh phúc!"
A Sửu trầm giọng nói, rồi chẳng hề báo trước liền tung vó đạp mạnh hắn xuống ao!
Vũ Hi uống một ngụm nước, hợp vài ngụm bùn, quẫy đạp điên cuồng, còn tưởng bản thân sắp chết ngắc rồi mới nghe dân chúng quanh mình kinh ngạc nhắc:
"Đại nhân, nước chỉ đến hông ngài thôi, bình tĩnh!"
"Ha... hả?!"
Vài thanh niên chạy đến đỡ hắn đứng thẳng dậy, quả nhiên ao này rất nông, không chết đuối được. Bấy giờ họ mới người trước kẻ sau, rối rít thăm hỏi:
"Đại nhân có sao không?!"
"Sao đại nhân đột nhiên xuất hiện ở đây?!"
"Đại nhân xa giá đến thôn, chúng tiểu nhân chưa đón tiếp chu toàn, còn để đại nhân ra nông nỗi này, tội lớn tội lớn!"
"Nhưng cũng vì bên trên không hề thông báo xuống, nên là... là..."
"Mọi người đừng sợ! Hắn chỉ là thấy cá thôn này ngon, định đến ăn chùa của các ngươi vài con đấy!"
Hạ A Sửu ở trên bờ bỗng cười lớn, rồi trước sự kinh hoảng của đám dân chúng, nàng quắc mắt lườm Vũ Hi một cái, hất cằm bảo:
"Nhưng mà ta nói làm thế là thất đức, nên đạp hắn xuống, để hắn muốn ăn thì tự bắt mà ăn!"
"Sửu Nhi, nàng..."
"Ta làm sao?! Chàng hôm nay nếu muốn cảm nhận được mấy chuyện gì gì kia kia ta từng nói, thì phải nghe lời ta, ngoan ngoãn mà bắt cá đi!"
Ngừng lại nàng ngó sang dân làng đang đần mặt ngẩn ngơ, nháy mắt tiếp:
"Các ngươi có việc gì cứ sai bảo hắn thoải mái nhé, cơ hội này ngàn năm có một! Đừng sợ cái mũ ô sai trên đầu hắn, có gì ta bảo kê cho!"
Sự tình đến mức này đã cực kì hoang đường, Giám quân Ninh Sóc người người kinh sợ vậy mà đang đứng trong ao, lấm lem bùn đất, cực kì bẩn thỉu. Hắn còn muốn giúp bọn họ bắt cá, tin nổi không?! Đám dân ngờ nghệch một lúc mới dần dần tỉnh ra, hết nhìn A Sửu lại nhìn Vũ Hi, rốt cục đánh bạo hỏi:
"Triệu đại nhân, lời Hạ cô nương vừa rồi..."
"Dạy ta bắt cá đi!"
Vũ Hi khẽ thở dài. Hắn không biết A Sửu có thể cho hắn thấy được những điều gì, nhưng nếu cuộc đời chẳng còn là kẻ thù của hắn, nếu hắn cũng có thể tận hưởng, chia sẻ yêu thương, giống như với tình nhân... thì bắt cá một lúc cũng không phải không được!
Những chuyện xảy ra sau đó đã khiến hình tượng Giám quân tiêu sái lạnh lùng, thông tuệ tài trí, hoàn hảo vẹn toàn chấm ba chấm của Triệu Vũ Hi vỡ vụn tan tành, không còn một mảnh.
Hắn là một nam nhân sức dài vai rộng, hai mươi ba tuổi mà chưa biết bơi. Chẳng những không biết bơi, hắn thậm chí còn vẻ sợ nước, còn ghét bị trêu chọc, động tí liền xù lông, chả khác gì mấy đứa trẻ ranh chưa hiểu chuyện.
Lùa cá bắt cá dễ thế mà dạy bao nhiêu lần vẫn không làm được! Đuổi lên bờ chẻ củi, củi còn chưa thấy đã bay luôn cái rìu, bảo giúp đám phụ nhân nhóm lửa thổi nấu thì suýt nữa đốt sạch cái bếp nhà người ta...
Nói tóm lại theo nhìn nhận của người trong thôn, nếu không làm quan Triệu Vũ Hi đúng là thứ vô dụng vô năng, không ai nuôi trăm phần trăm chết đói.
Hắn còn chưa kịp đau buồn vì hình tượng tan nát, mấy tháng tiếp A Sửu đã liên tục cưỡng ép hắn, lúc bắt cùng dân xẻ gỗ dựng nhà, lúc theo dân lên rừng săn beo bắt thú, khi lại lội ruộng làm đất gieo cây...
Đương nhiên hầu hết hắn đều làm không ra gì, hình tượng càng bị đạp xuống đáy xã hội, vô cùng thảm thiết tàn tạ. Cũng vì thế mọi người đối với hắn cũng không còn quá e dè cẩn trọng, ngẫu nhiên ra đường còn bị vài đứa trẻ con kéo áo trêu chọc, còn có người cười với hắn, rủ cùng hắn ăn uống, kể hắn nghe những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, dạy cho hắn cách để hòa đồng, để yêu thương...
Chớp mắt một cái, hai năm trôi qua, Triệu Vũ Hi bấy giờ đã trở thành vị quan danh tiếng nhất Ninh Ân thành, việc công thì xử lý vô cùng nhanh nhẹn quyết đoán, hợp lý hợp tình, việc tư thì gần gũi thân thiện, yêu dân như con, cũng miễn cưỡng được dân coi như cha như mẹ.
"Thực sự là một vị quan tốt!"
A Sửu vừa xoa đầu hắn vừa không ngừng khen ngợi, rồi như nhớ ra chuyện gì, trầm ngâm một hồi mới tiếp:
"Hôm qua ta gặp mấy người đến từ Đông Kinh, họ đều bảo thanh danh chàng bây giờ đã vang dội gần xa, ngay cả người trên kinh cũng rất ngưỡng mộ tò mò! Cứ đà này, ngày về nhà hẳn không còn xa nữa!"
Nhà ư?!
Triệu Vũ Hi vô thức phóng mắt khắp một vùng Ninh Ân, những cảnh vật thân thuộc, những con người quen biết... nơi này mới ở được hai năm vài tháng, dường như đã khiến định nghĩa nhà trong hắn trở nên lạ lẫm mông lung.
Hắn tự hỏi Đông Kinh có thực là nhà? Với phụ thân hận hắn đến thấu xương thấu tủy, với chấp niệm làm hắn quằn qoại đau đớn? Hay nhà là... Sửu Nhi?!
Phải rồi!
Dù ở nơi nào, hắn đều có Sửu Nhi!
Khi nắm tay nàng từng bước lên đồi, gió cuốn mênh mang, nắng trải dịu dàng... Khi cùng nhau ngả người xuống triền cỏ, ngửi mùi hương chồi xanh hoa dại, ngắm nhìn bầu trời mùa thu cao thanh trong vắt... Bầu trời của bọn họ có thể đẹp đẽ an yên đến thế, không phải vì nó, mà chính nhờ Hạ A Sửu!
Chỉ khi có nàng... Sửu Nhi... cuộc đời mới thành nhân tình, ta mới có thể thực sự sống!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.