Huyền Vũ quay trở lại chỗ mọi người đang ngồi nói chuyện.
Hàng lão vui vẻ nói:“vậy cậu là Lâm Oách người của Sa tộc đúng không?”
Lâm Oách gật đầu đáp:“vâng, đúng vậy”
Bỗng nhiên một con mãng xà màu đỏ tấn công vào ngôi làng, mọi người chưa kịp phản ứng.
Hàng lão cười thân thiện nói:“các cậu là khách quý của chúng tôi nên hãy ngồi đó đi”
Huyền Vũ nhìn vào mãng xà khổng lồ nói:“làm sao Huyết Xà lại xuất hiện ở đây? vị vua của mãng xà lại xuất hiện ở nơi thế này sao?”
Tất cả người dân tụ họp lại một chỗ, những người dân đứng niệm chú.
Lâm Oách tò mò hỏi:“bọn họ đang làm gì vậy?”
Uyển Mộng nở một nụ cười quỷ dị rất nhanh nụ cười đã biến mất thay vào đó là một khuôn mặt ngây thơ, vô tội nhưng không may nụ cười ấy đã bị Bách Minh nhìn thấy.
Huyền Vũ lắc đầu nói:“tôi không biết”
Đại Cảnh Hùng đứng khoanh tay bình tĩnh nói:“bọn họ đang thi triển một loại thuật pháp cổ đại nào đó, tôi chưa từng thấy về loại thuật pháp này”
Sau một lúc thì mặt đất bắt đầu rung chuyển, từ dưới đất một bàn tay xương ngoi lên khỏi mặt đất sau đó là vô vàn những bộ xương từ dưới đất trỗi dậy. Những bộ xương đó đi từng bước đến gần mãng xà đỏ nhưng mãng xà này cũng không phải dạng dễ chọc nên đã phun lửa để nướng chín những bộ xương đó nhưng ngọn lửa này lại vô dụng với những bộ xương này, không chỉ vậy đám xương này rất biết hưởng thụ ngọn lửa này khiến cho mãng xà cũng phải bàng hoàng, ngơ ngác. Sau đó những bộ xương này tiến đến tiếp cận mãng xà đỏ rồi nhấn chìm nó vào tận cùng của cõi âm giới. Sau đó mặt đất trở lại bình thường, đám xương trắng cũng biến mất.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này thì vô cùng sợ hãi.
Bách Minh sợ hãi nói:"tôi nhớ ra rồi, đây là…ngôi làng của âm ti chuyên dùng tà đạo của cõi âm để tiêu diệt kẻ thù…nhưng ngôi làng này đã biến mất từ vài trăm năm trước. Làm sao còn có thể xuất hiện ở đây? "
Huyền Vũ đổ mồ hôi nói:“sức mạnh của Huyết Xà tương đương với thực lực của thông linh cảnh, vậy mà…lại bị một chiêu nuốt chửng…ngôi làng này thật đáng sợ”
Hàng lão cười thân thiện nói:“các cậu không phải sợ, bọn ta không có ý định làm tổn thương các cậu đâu”
Đại Cảnh Hùng khó hiểu nói:“sao lại không làm tổn thương bọn tôi?”
Hàng lão cười nói:“bọn ta chỉ giết những kẻ tham lam, có tâm địa độc ác còn những anh hùng dũng cảm, bất phàm như các cậu thì bọn ta lại rất tôn trọng. Dù sao trong thế giới này thì người có trái tim chính nghĩa cũng chẳng còn bao nhiêu người, vậy nên bọn ta sẽ không hãm hại các cậu đâu”
Lâm Oách bình tĩnh nói:“vậy mà Hàng lão lại có thể nhìn vào nội tâm của ta, nếu như chúng ta có một trái tim đen tối thì…có lẽ kết cục sẽ giống với mãng xà đỏ lúc nãy”
Uyển Mộng gật đầu lia lịa nói:“đúng vậy”
Bách Minh xoa đầu Uyển Mộng dịu dàng nói:“sao không ngủ tiếp đi? ra đây làm gì?”
Uyển Mộng né bàn tay của Bách Minh nói:“tôi ngủ chán rồi”
Bách Minh bị gái phũ liền ngồi một góc khóc lóc.
Uyển Mộng tàn nhẫn nói:“huynh với ta sẽ không có kết quả đâu”
Bách Minh rưng rưng nước mắt nói:“chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp mà”
Uyển Mộng quay mặt bỏ đi, hành động vừa rồi của Uyển Mộng làm mọi người ngạc nhiên. Một cô gái hay khóc mà lại có thể lạnh lùng, phũ phàng như vậy.