Hắc Ám Xâm Tập

Chương 7:




Thiết lập lại từ đầu một lộ tuyến mới cho phi thuyền, phá giải hệ thống theo dõi, mang theo mấy chục tù nhân, bọn họ liền hướng hành tinh đã chọn thẳng tiến. Sau khi hoàn thành xong công việc, đã mười mấy giờ trôi qua, hơn nữa trước khi cùng Lâm Lẫm làm tình y cũng không nghỉ ngơi, đến bây giờ, Tê cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Y hoạt động cổ, quay về phòng Lâm Lẫm.
Lâm Lẫm vẫn còn đang ngủ, không biết là hắn vẫn chưa có tỉnh hay đã tỉnh rồi lại thiếp đi. Nhưng tay đã muốn buông ra, Phỉ Thúy nằm trên giá treo quần áo bên giường quạt quạt cánh, hai ánh mắt khép lại thành một đường chỉ, đang mơ mộng đẹp. Bỗng nhiên, Tê nhăn mày, bọn họ vốn rất bận rộn, Lâm Lẫm hẳn là chưa có ăn gì đi. Tê đang chuẩn bị đi lấy thức ăn, nhưng lại phát hiện trên bàn có một cái hộp đã được mở ra, bên trong đã được ăn sạch.
Giống như một tầng băng lạnh theo trên mặt rút đi, Tê đi đến bên giường, xốc chăn lên chui vào. Một cỗ ấm áp trên người Lâm Lẫm liền truyền đến, Tê không kìm nổi mà ôm hắn, đem mặt y dán chặt vào sau lưng hắn. Sau một lát, Tê đột nhiên muốn nhìn mặt Lâm Lẫm một chút, vì thế y xoay người Lâm Lẫm lại, nhưng là y liền rất nhanh phát hiện ra rằng làm như vậy là không thể ôm Lâm Lẫm, bởi vì bụng hắn quá to…. Do dự trong chốc lát, Tê vẫn xoay người hắn sang….
Có thể do những hình ảnh giết chóc đã kích thích Lâm Lẫm, giờ còn chưa tan đi, cũng có thể là bởi quan hệ ngày hôm qua quá mức kịch liệt, hắn vẫn mê man, tùy ý Tê đem hắn xoay đi xoay lại cũng không có tỉnh. Tìm một vị trí thật thoải mái, y nhẹ nhàng thở ra, từ từ nhắm mắt lại. Lại bởi vì Tê mà Lâm Lẫm ngủ không yên, phía sau lưng thấy lạnh lạnh….
“Uhm….” Lâm Lẫm xoay người lại, như thế nào mà y lại nằm kế bên mình….
Có lẽ đã quá quen với mùi của Lâm Lẫm, người luôn luôn ngủ không sâu như Tê cư nhiên lại không có động tĩnh gì, ngược lại càng dùng sức ôm chặt người trong lòng, không cho hắn ngọ nguậy.
Khánh Âm vừa lúc đến nơi tìm Tê, đứng ở cửa thấy tình cảnh này, một Tê thật tuấn mỹ cùng một Lâm Lẫm không ngừng giãy dụa mà thoát không ra khỏi cái ôm.
“…….” Chờ hồi phục lại tinh thần, Khánh Âm phát hiện chính mình đã quay ra ngoài, cũng thay bọn họ khóa kỹ cửa. Hắn vuốt tóc mình, cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được, vì thế không hề miễn cưỡng mà quay về phòng thí nghiệm.
Một giấc ngủ này, ước chừng khoảng mười tiếng. Trong lúc đó, Lâm Lẫm đang gặp ác mộng chính mình bị trói vào tảng đá chìm xuống đáy biển, cảnh trong mơ làm cho Lâm Lẫm thở hổn hển, sau đó tỉnh lại. Quay đầu lại nhìn, thấy Tê ở phía sau, hắn giật giật cơ thể, phát hiện Tê không chịu buông ra, hơn nữa khi hắn cử động lại càng bị Tê ôm chặt hơn, Lâm Lẫm tức đến phát khóc đành phải chấp nhận làm một Mộc Đầu Nhân*, lại có chút ghen tỵ với giấc ngủ sâu của Phỉ Thúy.
Hắn không dám đánh thức Tê. Bởi vì hắn từng có một bài học kinh nghiệm rất sâu sắc. Có một lần, hắn làm nháo loạn lên không ngớt khiến Tê tỉnh dậy, kết quả là Tê quay sang đè hắn, làm suốt một ngày, hắn đau đến mức khóc hết nước mắt mà Tê cũng không chịu tha….
Sau khi được ngủ ngon, tinh thần Tê thực sảng khoái, y thay Lâm Lẫm chải tóc, thấy mắt Lâm Lẫm đỏ lên liền hỏi, “Ngươi khóc à?” Lâm Lẫm liên tục lắc đầu.
Khánh Âm tính toán thật tốt thời gian, chọn thời gian thích hợp tiến vào, “Ta có chuyện muốn nói.”
“Nói đi.” Tê vẫn đang nắm cằm Lâm Lẫm nhìn xem đôi mắt thỏ* của hắn.
“Này….” Khánh Âm liền do dự……
Tê cuối cùng cũng buông Lâm Lẫm đang ngồi trên đùi hắn ra, rồi nói, “Đi thôi.”
Tiến vào một phòng họp nhỏ, Tê nhếch chân lên nói, “Đừng có dài dòng.”
Khánh Âm ngồi xuống bên cạnh y, “Về thân thể của Lâm Lẫm….”
Tê nghe được chuyện có liên quan đến Lâm Lẫm, biểu tình lười nhác bắt đầu trở nên nghiêm túc, ngay cả chân cũng thả xuống dưới, “Hắn làm sao vậy?”
“Trứng trong bụng hắn, đã xác định là biến đổi, kết hợp với gien của hắn…. Bào thai sẽ không được sinh ra dưới hình thức trứng như trước kia, sau đó ở bên ngoài tiếp tục lớn lên, mà là trưởng thành trực tiếp trong cơ thể.”
“Việc này ta đã sớm biết.” Tê nhìn hắn, Khánh Âm trước đây đã từng nói với y.
“Ta nghĩ, đây không phải một trường hợp đặc biệt, nếu những người khác cùng ngài giao hợp….” Khánh Âm bỗng nhiên im miệng, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt Tê nhìn hắn không tốt, “Nếu những loài khác cùng người trong tộc chúng ta giao hợp, hẳn là cũng giống như Lâm Lẫm….”
“Ý ngươi là….”
Khánh Âm gật đầu, “Đúng vậy, gien của chúng ta pha trộn với người trong hệ thiên hà, tất nhiên theo ý ta là tiến hóa, nhưng ngài biết đấy, Hồng đại nhân luôn bị ám ảnh bởi huyết thống, hắn sẽ không đồng ý việc gien dị tộc lẫn vào….”
Khoảng thời gian hành tinh bọn họ còn huy hoàng, trình độ khoa học kỹ thuật đã phát triển rất cao, Hồng cực độ bài trừ việc nghiên cứu gien di truyền, hắn không tiếp thu khiếm khuyết của hình thức sinh sản…. cũng không để ý rằng họ đang tiến vào con đường không có lối thoát. Trong mắt hắn, không có hậu đại liền đi cướp người của hành tinh khác là chuyện đương nhiên, tuy rằng phần lớn mọi người đều cho rằng như vậy, Tê cũng giống họ, nhưng Tê lại tương đối lý trí. Đây cũng là lý do mà Khánh Âm lựa chọn Tê. Tuy rằng hắn biết Tê thật ra cũng là bắt nguồn từ sự tự tin đối với bản thân mình, y cho rằng dù cùng bất cứ sinh vật nào pha trộn gien, gien của y là hoàn toàn chiếm ưu thế, không bị đồng hóa mà là tiến hóa.
“Muốn nói ra không?” Khánh Âm hỏi.
Bởi vì lần đầu Hồng thấy Lâm Lẫm là cách đây ba tháng trước, cho nên bụng Lâm Lẫm tạm thời còn chưa khiến Hồng hoài nghi, nhưng trứng trong bụng Lâm Lẫm cũng không xác định được rốt cuộc cần bao lâu mới có thể trưởng thành. Qua một tháng nữa, nếu còn chưa đẻ, Hồng cũng sẽ nhận thấy.
“Trước tiên cứ gạt Hồng.”
Tê vừa rời khỏi Lâm Lẫm, Phỉ Thúy liền bay đến bên người Lâm Lẫm, dùng thân thể nho nhỏ chạm vào mặt Lâm Lẫm, ngón tay như những que diêm nhỏ qua lại vuốt ve da hắn, giống như đang an ủi. Lâm Lẫm ngồi ở cửa sổ của phi thuyền, hai mắt vô thần nhìn không gian hoang vu ở bên ngoài.
“Chít chít!” Phỉ Thúy thấy Lâm Lẫm không có phản ứng, sốt ruột lấy đầu đi cụng hắn.
Lâm Lẫm bị làm ngứa, liền tóm lấy cánh đem nó đặt ở trong tay, “Phỉ Phỉ…..”
Đối với Lâm Lẫm bây giờ mà nói, hai chữ Phỉ Phỉ so với Phỉ Thúy dễ nhớ hơn. Phỉ Thúy cuối cùng cũng giành được sự chú ý của Lâm Lẫm, nó liền khoe khoang đôi cánh rực rỡ bay đến độ cao đối diện Lâm Lẫm, “Chu!” khi Lâm Lẫm đang trơ mắt liền bị hôn một cái.
“A!” Lâm Lẫm không nhìn nữa, lập tức bật cười ha ha.
Tê còn chưa bước vào, chợt nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lâm Lẫm. Tê đứng tại chỗ, Lâm Lẫm dường như chưa bao giờ cười như vậy ở trước mặt y, cho dù hắn ngốc, cũng chỉ là ngẫu nhiên cười hì hì vài tiếng. Chưa từng cao giọng cười to như vậy…. Tê trừng mắt nhìn, trong mắt giống như có hạt cát, không đau nhưng lại gợn gợn khiến y không thể chịu đựng được.
Lâm Lẫm thấy Tê nghiêm mặt lạnh lùng bước vào, theo bản năng đem Phỉ Thúy giấu ở sau người, giống như trẻ con, khi cha mẹ tức giận, một đứa bé còn nhỏ cũng thực nhạy bén biết cha mẹ không vui…. Lâm Lẫm nhảy dựng lên lui vào một góc, trốn sau bức rèm, chính là bụng hắn lại lộ ra trông có vẻ thực buồn cười, Tê bỗng nhiên tức giận, hắn như thế nào lại ngốc như vậy…. Lâm Lẫm trước kia cho dù cùng y đối đầu cũng không làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy.
“Lại đây!” Gân xanh trên trán Tê hiện lên.
“Ngươi không nhìn thấy ta…..” Lâm Lẫm giống như trong miệng ngậm đường, mơ hồ nói.
“………” Loại sự tình này thật ra đã không phải lần đầu tiên, trò đùa của trẻ con luôn ngây thơ tức cười, Tê cũng không để trong lòng, ngược lại cảm thấy rất thú vị. Nhưng hôm nay, y không hiểu sao thật nôn nóng, liền đem hắn nhấc tới trước mặt, giáo huấn những điều y đang nghĩ trong đầu, Tê thấp giọng nói, “Lại đây nhanh lên!”
Nghe ra uy hiếp trong lời nói của Tê, Lâm Lẫm ngó ra, liền thấy sắc mặt âm u của y, nhất thời sợ hãi lại rụt vào, vài giây sau, thân thể run rẩy bước ra, vừa đi vừa lầm bầm, “Đau……..”
Thanh âm yếu đuối mềm mại nhẹ nhàng tiến vào tai Tê, khiến Tê giảm hẳn tức giận. Hắn là một tên ngốc, cùng hắn so đo làm gì….
Tê thở dài, ôn nhu nói, “Lại đây, ta không đánh ngươi….”
Lâm Lẫm hơi ngẩng đầu lên, trộm liếc nhìn Tê một cái, giống như y chưa từng tức giận vậy. Vì thế, Lâm Lẫm lập tức quên bẵng đi những lời hung tợn vừa nãy, đi tới cọ cọ bên người y, ngẩng mặt lên meo meo cười với Tê. Tê nhớ tới tiếng cười vừa nãy của hắn, trong lòng ấm áp, lại nghe thấy Lâm Lẫm há mồm nói, “Ta đói bụng…..”
……………..
Mặt lại đen một nửa, ngoài ăn ra ngươi còn có thể làm gì? Tê quên mất Lâm Lẫm còn có thể bị y chơi đùa, bị y đè, bị y khi dễ, bị y lăn qua lăn lại……
Cuối cùng thì một Lâm Lẫm lãnh đam quật cường tốt hay tên ngốc nghe lời này tốt, Tê nắm tay lại, móng tay đâm vào thịt, trong miệng vẫn nói, “Chờ một lát, rồi sẽ ăn ngay……..”
Không cần dụng cụ gì, trực tiếp lấy tay mở nắp, Tê đã làm việc này rất quen thuộc. Lâm Lẫm vẻ mặt đau khổ, “Lại là thứ này…….”
Thứ này đã là không tệ, những người khác đều phải ăn viên dinh dưỡng.
Lâm Lẫm nhăn mày, “Không muốn ăn…….”
Tê xúc một thìa lớn, đưa cho Lâm Lẫm, “Mau ăn nào.”
Lâm Lẫm sợ hãi nhìn Tê, liền mở miệng ra, “A………”
“Không cần chạy lung tung, đã nghe chưa!” Cho Lâm Lẫm ăn xong, Tê dặn dò hắn.
Trước kia ở nơi bé, Lâm Lẫm chạy xung quanh còn không sao, hiện tại chiến hạm lớn như vậy, Tê không muốn hắn tự ý đi lại. Thứ nhất y cùng Hồng vẻ ngoài tỏ ý bỏ qua chuyện cũ, tất nhiên không phải thế; thứ hai là về thân thể Lâm Lẫm, đã bảy tháng trôi qua, Khánh Âm cũng không xác định khi nào trứng mới đi ra.
Lâm Lẫm ngoan ngoãn gật đầu, một đầu tóc đen lắc lắc. Nhưng Lâm Lẫm gật đầu cũng không làm cho Tê yên tâm, Tê cảm thấy chính mình đối với Lâm Lẫm, tiêu phí tâm tư còn nhiều hơn cả mười năm trước hợp lại.
“Ta còn có chuyện phải xử lý, ngươi nghe lời ở trong này, nếu ta phát hiện ngươi không có nghe lời, tối nay ngươi sẽ phải khóc rất thảm đấy……” Tê véo hai má Lâm Lẫm nói. Y còn rất nhiều chuyện phải cùng Hồng thảo luận, chẳng hạn như việc phân phối tù binh cùng những hoạt động sau khi đặt chân xuống hành tinh mới một cách cụ thể……
Dù đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng Tê vẫn khiến Lâm Lẫm đau đến nhe răng. Thấy gương mặt tuấn tú của Lâm Lẫm bị bóp cho nhăn lại, Tê mới buông tay. Lâm Lẫm trước kia sẽ không lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy, cho nên, Lâm Lẫm ngu ngốc tuy thỉnh thoảng làm cho y bực bội, nhưng phần lớn thời gian vẫn làm y thích thú. Chính là… Lâm Lẫm trước kia cũng không tệ, Tê khó xử vừa đi vừa nghĩ.
Lâm Lẫm tìm kiếm Phỉ Thúy vừa rồi cùng hắn tránh đằng sau bức rèm chưa có đi ra, “Y đi rồi, ra đây.”
Phỉ Thúy chui ra ngoài theo Lâm Lẫm quay lại ngồi trước cửa sổ, nó không rõ vì cái gì Lâm Lẫm thích nhìn ra bên ngoài như vậy, rõ ràng là tối đen, tại tốc độ này, ngay cả hình dạng khác nhau của tinh vân* cùng vân thạch* đều không thấy được….
Tuy rằng không bằng Tê, nhưng mặt Lâm Lẫm cũng coi như trắng nõn, bản thân lại đặc biệt dễ dàng bị bầm tím, hiện tại trên mặt hắn cũng có vết ngón tay của Tê, là vừa được lưu lại. Phỉ Thúy tuy rằng không thể nói chuyện, trí lực lại tiến hóa rất cao, có lẽ hơn rất nhiều so với Lâm Lẫm ngu ngốc, nó chảy xuống vài giọt nước mắt, trước khi nước mắt rớt xuống, nó dùng tay đỡ được, sau đó lấy nước mắt bôi lên mặt Lâm Lẫm…….
“Hưh?” Lâm Lẫm mở to hai mắt, không thể tin được chạm vào mặt mình, không đau, Lâm Lẫm khoan khoái vội vàng xoa đầu Phỉ Thúy.
Cùng Phỉ Thúy chơi một lát, Lâm Lẫm lại bắt đầu chống cằm nhìn chăm chăm ra ngoài, nhưng ngồi không được bao lâu hắn liền duỗi thắt lưng đứng lên, đầu tiên chỉ hoạt động trong phòng, sau đó hắn không nhịn được luôn nhìn hướng về phía cửa, nếu không vì lời của Tê, hắn phỏng chừng đã sớm lắc lư đi ra ngoài.
Cắn cắn ngón tay, Lâm Lẫm từ từ đi về phía cửa. Tù binh bị bắt đã được nhốt lại, những người hoạt động trên phi thuyền bất quá cũng chỉ gần hai mươi người. Tê cùng Hồng lại mang theo những người thân tín nhất đi họp. Hơn nữa cả Tê cùng Hồng đều dặn dò người bên mình không được tùy tiện đi lại, phòng ngừa xảy ra xung đột trong thời gian này, nên cơ hội bị bắt gặp là rất nhỏ.
Lâm Lẫm đứng trên hành lang phát hiện không có động tĩnh gì, lá gan cũng to ra, bắt đầu chạy dọc hành lang. Sờ chỗ này, nhìn chỗ kia…. Lâm Lẫm lắc lắc lư lư đi từng bước, ai bảo bụng của hắn to như vậy cơ chứ.
Phần lớn đều là phòng trống, còn có rất nhiều phòng thí nghiệm đặt nhiều máy móc tinh vi, Lâm Lẫm đi vào một phòng coi, có lẽ còn lưu lại một phần ấn tượng, hắn cư nhiên mơ mơ màng màng lại tới được nơi đang giam giữ tù binh.
Đó là một phòng ăn rất lớn, bây giờ là nhà giam, bên trong đầy những người đang ngồi hoặc ngồi xổm. Phòng ăn có hai lớp cửa, bên ngoài là lớp cửa đặc, bên trong là cửa lưới dùng để thông khí, nhưng còn hơn lớp cửa ngoài, lớp cửa thứ hai là rất chắc chắn không thể phá vỡ.
Tê cùng Hồng hiển nhiên là tự tin quá mức vào chính mình, họ đơn giản chỉ đóng lớp cửa trong, thậm chí còn không phái người trông coi, nhưng điều này cũng không lạ, trong mắt bọn họ, chỉ cần làm cho những người này không thoát được ra ngoài gây phiền phức là được. Thật giống như khi con người bắt được động vật, đã xác định nó sẽ không thoát được khỏi lồng sắt, tất nhiên cũng sẽ không phí sức lực đi trông nom nó.
Thấy Lâm Lẫm, những người ở bên trong đều có vẻ khẩn trương, nhưng nhanh chóng họ liền cảm thấy Lâm Lẫm cùng bọn Tê bất đồng, Lâm Lẫm không có đôi mắt đặc biệt, không có móng tay sắc bén, khuôn mặt tuy đẹp nhưng so ra vẫn kém những người kia, hơn nữa bụng hắn còn rất lớn.
“Các ngươi đang chơi đùa sao?” Lâm Lẫm bám vào cửa hỏi.
Những người ở bên trong đều nghi hoặc nhìn về Lâm Lẫm.
“Ta cũng chơi cùng được không?” Lâm Lẫm nắm chặt cửa, hỏi người gần hắn nhất.
Thanh niên trẻ tóc nâu đang ngồi xếp bằng, vốn bị giam giữ, bị cướp thuyền, khiến tâm trạng hắn đã rất kém cỏi, Lâm Lẫm lại nói những lời lung tung như vậy, hắn tức giận mắng, “Ngươi bị chậm phát triển trí tuệ hả?”
Vốn Lâm Lẫm đang rất nóng lòng mong chờ lại thấy hắn hét lên, lập tức co rúm mình lại, mắt ngập nước, mang bộ dạng như chực muốn khóc. Một người đàn ông trung niên đằng sau thanh niên trẻ thấy vậy, hỏi nhỏ, “Sẽ không phải là một tên ngu ngốc thật đi.”
Lâm Lẫm tò mò ngóng hỏi, “Ngu ngốc là cái gì?”
Lời nói của Lâm Lẫm đã khẳng định suy đoán của người đàn ông kia. Thanh niên trẻ ban nãy ho nhẹ một tiếng, “Ngươi muốn cùng chúng ta chơi sao?”
“Muốn.” Lâm Lẫm giống một đứa trẻ nhỏ giọng nói.
Người thanh niên đứng lên đi tới cạnh Lâm Lẫm, “Ta chơi cùng ngươi…….”
Mắt Lâm Lẫm ngay lập tức sáng lên, “Được!”
Người thanh niên bỗng lộ ra vẻ mặt buồn rầu, “Chính là chúng ta không ra ngoài được, không thể chơi cùng ngươi, ngươi cũng không thể vào trong a!”
“A…..” Lâm Lẫm lưu luyến nhìn thanh niên, ngoài trừ Tê cùng Khánh Âm, căn bản không có ai để ý đến hắn. Tê cũng không cho phép hắn nói chuyện với người khác.
Thanh niên trẻ lại nói tiếp, “Ngươi thực sự muốn chơi cùng chúng ta sao?”
Lâm Lẫm vội vàng không ngừng gật đầu.
“Thật ra cũng có thể………” Hắn muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Lẫm liền truy hỏi, “Phải, phải làm như thế nào.”
“Bên phải ngươi có một hộp hình vuông đúng không? Cái chỗ nhô lên, ngươi mở nó ra, sau đó lấy dao cắt dây bên trong.” Người thanh niên nói từng bước một.
Lâm Lẫm dựa theo lời hắn nói liền làm theo, “Như thế này à?”
“Đúng!” Thanh niên trẻ cao hứng nói, “Ngươi rất nghe lời, đến, mở nó ra.”
“Ta, ta làm không được…….” Lâm Lẫm vặn vẹo tay.
Thanh niên liền nóng nẩy, khoa tay múa chân nói: “Từ bên phải, chỗ đó có khe hở, đặt ngón tay ở phía dưới…….”
Dù sao thân thể là của người trưởng thành, sức mạnh vẫn phải có, dựa theo lời thanh niên nói, hắn rất nhanh liền mở ra nắp của thiết bị điều khiển, bên trong là các dây điện nhiều màu. Không chỉ người thanh niên, mà rất nhiều người bên trong đều kích động đứng lên, đứng xung quanh cửa, tất cả mọi người đều nhỏ giọng nói, “Nhanh lên, cắt nó đi……”
Phần lớn mọi người đều hạ thấp giọng xuống khi một nam nhân mặc quân phục bó sát người phất tay ra hiệu im lặng. Hắn rút ra một con dao nhỏ giấu dưới giày, đưa cho thanh niên đứng phía trước, người thanh niên nhận được ám chỉ, đưa dao găm ra ngoài theo khe hở, “Đến đây, đừng sợ, tiếp theo thì cắt đứt nó…….” Người thanh niên dỗ dành nói.
Lâm Lẫm hơi nghiêng đầu, cũng không mà cầm lấy con dao găm sắc bén. Khi hắn đang cắt dở dây thứ nhất, Tê với khuôn mặt lạnh lùng, cứng ngắc đi tới. Những người vây quanh ngay tức khắc tản ra hết! Tất cả đều quay lại chỗ ngồi xong, chỉ để lại Lâm Lẫm ngơ ngác đứng ở nơi đó. Lúc nghe thấy tiếng bước chân, hắn đã đem hai tay giấu ở sau lưng, trong lòng bàn tay vẫn nắm con dao….
“Ngươi đang làm cái gì?” Tê trầm giọng hỏi.
Lâm Lẫm vô tội nói, “…….Chơi…..”
“Ta không phải đã nói ngươi không được phép ra ngoài sao?”
Lâm Lẫm cúi đầu, giống như đã biết mình sai, nhưng Tê biết mỗi lần hắn làm sai đều trưng ra bộ dạng này, lần sau lại vẫn tái phạm.
Tê có chút mệt mỏi, “Đem thứ kia lấy ra.”
“Ah…….” Lâm Lẫm không muốn đưa thứ đó trong tay ra, như là luyến tiếc món đồ chơi mới.
Tê ngắm ngía con dao trong tay, quay sang đối mặt với đám người, “Là của ai cho hắn?” lại dám nghĩ lợi dụng Lâm Lẫm. Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.
“Không nói?” Tê vuốt lên lưỡi dao sắc bén, nhọn như vậy, tên ngu ngốc Lâm Lẫm này cũng không sợ bị giết, “Không nói thì……..”
Động tác của Tê cũng không phải là bỏ qua đơn giản như vậy, y nhẹ nhàng ném một cái, một người đàn ông trong đám người đó liền gục xuống, cả thân dao cũng chưa chạm vào trán hắn.
“A!” Những người ngồi xung trở nên xôn xao, bởi vì quá nhanh, người nọ cũng không chảy nhiều máu, nhưng sự vô tình của Tê, làm cho bọn họ e ngại không biết tiếp theo có đến lượt mình hay không.
“Có tự nguyện nói ra không?” Tê lại hỏi, thanh âm mềm nhẹ, nhưng móng tay của y lại như chuẩn bị dài ra.
Ngay lúc này, người mặc quân phục liền đứng lên, “Là ta!”
“Lá gan to thật!” Khánh Âm vốn cùng y đi đến, đang đứng phía sau Tê, đôi mắt phượng của hắn nheo lại, ah, quân nhân không phải đã chết hết rồi sao? Vẫn còn sao? Uhm?
Khánh Âm cười với Tê, “Nghe nói thân thể quân nhân mạnh khỏe hơn so với những người khác, không bằng để ta thí nghiệm đi, dù sao kết quả đều là chết, thôi thì cho ta vậy?
………………..
“Đừng như vậy, ta đối với thân thể bọn họ hiểu biết hơn, lại càng tốt hơn cho Lâm Lẫm.”
“……Tùy ngươi.” Tê nói xong liền kéo Lâm Lẫm đi.
Lâm Lẫm vừa bước vào phòng, liền lấy tay che mặt, “Đau…..” Trên đường Tê đều không thèm để ý đến hắn, nhất định là thực tức giận, Tê tức giận, hắn sẽ đau….
“Ta còn chưa đánh ngươi, đau cái gì!” Tê kéo tay hắn ra.
Nhìn thấy biểu tình nhút nhát của hắn, cơn tức lại giảm xuống một nửa, tình cảm của y vốn không dao động, đến giờ lại thành thói quen. Đôi mắt đen của Lâm Lẫm như ngâm nước, vô cùng sáng, nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn Tê, “Ta, ta đau bụng…….” Hắn nhỏ giọng nói.
Chỉ cần Lâm Lẫm nói đau bụng, Tê bình thường đều bất kể nghi ngờ, phạm lỗi cũng đều sẽ tha thứ, mánh cũ này của Lâm Lẫm được dùng từng giúp hắn thoát đi không ít “Trừng phạt”, nhưng thủ đoạn hữu dụng thế nào cũng chỉ có thời hạn, huống chi Tê cũng không phải loại người dễ dàng bị lừa.
Khi tâm trạng Tê tốt thì dùng cũng chẳng sao, lúc này lại chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, dẫn lửa thiêu thân…. Tê cởi dây buộc mái tóc dài ra, tùy tiện ném lên bàn, kéo tay Lâm Lẫm đưa lên giường. Thắt lưng hắn đã không thể ôm được…. Bởi vì thân thể Lâm Lẫm, phần lớn Tê đều làm từ phía trước hoặc là tư thế nghiêng, tư thế từ sau lưng tiến vào rất sâu đã bỏ từ mấy tháng trước.
Tê rút đai lưng của bản thân ra, bỏ áo choàng, mới đặt Lâm Lẫm lên đùi, cởi quần áo của hắn. Quần áo Lâm Lẫm rộng thùng thình, mới vài động tác liền rơi xuống, thân thể thật lâu không có ánh nắng chiếu vào, dưới ánh sáng đèn trở nên sáng bóng như trân châu, thật dụ dỗ. Tê ngậm môi Lâm Lẫm, hung hắn cắn xuống, cho đến khi miệng hắn tràn đầy mùi máu tươi, Lâm Lẫm mới thủ thỉ cầu xin….
“Ta, ta không, dám….” Lâm Lẫm vừa được buông ra, liền xin tha.
Tê liếm đi máu của hắn, “Chậm!”
Đổi thành mút yết hầu, xương quai xanh, ngực…. Tê lấy tay cảm nhận, dùng môi khiêu khích….. Nhiệt độ cơ thể của Lâm Lẫm khiến y thực thoải mái, mỗi lần làm tình y đều cố gắng tiếp xúc da thịt nhiều nhất có thể, tuy rằng điều này làm cho Lâm Lẫm chịu khổ, cũng không có người nào mong muốn đi ôm một khối băng a.
Khi Tê cắn đầu v* Lâm Lẫm, một dòng điện khoái cảm trực tiếp tiến thẳng vào khiến Lâm Lẫm mềm nhũn cả người. Hạ thể cũng bắt đầu đứng lên…. Lâm Lẫm lặng lẽ cầm phân thân của chính mình, nhưng lại bị Tê hất tay ra ngay tức khắc…. Tê nắm lấy sinh thực khí của Lâm Lẫm, bởi vì tay Tê cũng khá lạnh, hạ thể của Lâm Lẫm liền mềm đi không ít, sau đó lại cảm thấy thoải mái vì thế nó càng thêm cứng hơn, chất lỏng trong suốt chảy ra dính ướt những ngón tay của Tê.
Hậu huyệt của Lâm Lẫm cũng bị Tê dùng tay kia chọc mạnh vào, chưa được bao lâu, Lâm Lẫm liền rên rỉ tiết ra. Tê nhìn chất dịch màu trắng trên ngón tay, đem nó bôi lên bụng Lâm Lẫm…. Ngón tay ở hậu huyệt cũng rút ra. Tách hai chân Lâm Lẫm ra, để vào phân thân của chính mình, Tê giống như đóng cọc từng chút từng chút xâm nhập….
“Aa………” Lâm Lẫm khẽ kêu lên.
Cho dù đã làm thực nhiều lần, việc hoàn toàn thích ứng với hạ thể của Tê là không có khả năng, dù là chiều dài, sự thô to, hay là khả năng kéo dài thì con người cũng không thể so sánh được, một khi sáp nhập, không để Tê thỏa mãn thì sẽ không thể thoát được, cấu tạo của đầu móc sẽ bám vào Lâm Lẫm rất chặt chẽ. Về việc đối với cơ thể của “Giống cái” cung cấp chất kích thích tình dục, Tê vẫn rất hiếm khi sử dụng.
“A……..” Lâm Lẫm rên rỉ
Tê rút ra một ít, sau đó hoàn toàn không tiến vào, y biết Lâm Lẫm rất nhanh sẽ trở nên quen với nó. Quả nhiên không lâu sau, Lâm Lẫm liền thả lỏng hậu huyệt.
“Ah, a……” Độ ấm ở hậu huyệt Lâm Lẫm khiến phân thân Tê cũng ấm lên, không còn lạnh như băng nữa.
Tê chạm vào mặt Lâm Lẫm, Lâm Lẫm như vậy, thoạt nhìn tựa như người bình thường …. Tê bắt đầu tiến lên không kiêng dè nữa ….
“A…..nha…….” Lâm Lẫm bỗng nhiên thét lên một tiếng thảm thiết.
Ban đầu Tê còn tưởng Lâm Lẫm đùa giỡn, sau đó lại phát hiện từng giọt, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy ra, mới cẩn thận đứng lên, nhưng khi chưa được tiết ra thì hạ thể y là không thể rút ra, y đành đè lại thân thể đang run rẩy của Lâm Lẫm mà bắt đầu kịch liệt ma xát, sau mấy cú thúc thật mạnh, Tê bắn ra, lúc này mới gọi Khánh Âm qua xem. Khánh Âm đang chơi đùa với vật thí nghiệm mới, nhưng lại ngại Tê, hắn vẫn buông thí nghiệm trong tay ra chạy tới bên Lâm Lẫm.
Sau khi trải qua kiểm tra đơn giản, Khánh Âm nói, “Là rút gân!” Trải qua xử lý sơ bộ, Lâm Lẫm đã muốn khôi phục bình thường. Nhưng hắn thực suy yếu, nằm trên giường không hề nhúc nhích.
“Rút gân?” Tê hỏi. Bọn họ chưa từng bị rút gân.
Khánh Âm nói “Do thiếu canxi.”
“Giờ phải làm sao?”
“Đây là tàu y tế, chắc sẽ có thuốc cho hắn dùng.”
Khánh Âm nhún vai, nói tiếp, “Đối với con người, thường là cơ thể của phụ nữ khi mang thai tám tháng bởi vì thiếu canxi mà trở nên co giật, tính theo thời gian thì cũng không khác biệt lắm, nhưng Lâm Lẫm mang thai chính là trứng của chúng ta, không biết có thể hay không cũng ….Nếu đúng, có thể trứng sẽ được sinh trong tháng mười….” Khánh Âm nói ra kết quả nghiên cứu mới nhất của hắn. Tê không có ý kiến gì.
Bên kia, Hồng nghe được tin Lâm Lẫm thiếu chút nữa để cho công cụ sinh sản trọng yếu thoát ra, cực kỳ tức giận, lập tức phái người đi tìm Tê. Phải biết rằng bọn họ căn bản không có người canh phòng, nếu để cho những người đó trốn được bằng phi thuyền cứu hộ, việc bắt lại liền rất khó khăn. Tê đang ngồi cạnh Lâm Lẫm, hắn đang nằm mê man vô lực, nhìn thấy người của Hồng, trong lòng liền lập tức hiểu được, không nói gì thêm liền đi ra ngoài.
Bởi vì Hồng rất rõ ràng rằng Tê sẽ không nhượng bộ trong những vấn đề của Lâm Lẫm, cho nên hai bên chính là đạt được thỏa thuận, Lâm Lẫm sẽ không gây thêm phiền toái nữa, Hồng cũng hung ác nói thêm, nếu làm cho hắn gặp được Lâm Lẫm, nhất định sẽ cho Lâm Lẫm một bài học.
Điều đó kỳ thực là dư thừa, bởi vì Tê cũng quyết tâm sẽ không làm cho hắn lại bước chân ra khỏi phòng lần nữa. Y phái người canh chừng Lâm Lẫm, không có sự cho phép của y, Lâm Lẫm không thể ra ngoài, dù có ra ngoài cũng phải có người đi theo. Sau cuộc hành trình hơn một tháng, không có phát sinh thêm chuyện gì lớn, trừ bỏ chuyện Lâm Lẫm vẫn thỉnh thoảng bị rút gân, Khánh Âm vô tội nói, “Việc gì nên làm ta đều đã làm.…”
Tê tựa hồ cảm thấy được Khánh Âm cũng không hiểu hết được cơ thể người Trái đất, không quan tâm đến kháng nghị của Khánh Âm, vẫn “Mời” thầy thuốc trên chiến hạm này tới, nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì hơn.
Do vậy, Tê cũng không dám tùy tiện làm với Lâm Lẫm, bởi vì trong khi vận động kịch liệt, Lâm Lẫm nhất định sẽ xảy ra chuyện, điều này khiến cho thói quen làm tình cùng Lâm Lẫm của Tê rất khó chịu. Nhưng số lần làm một nửa liền bị gián đoạn rất nhiều, Tê cũng không phải nói có thể rút liền rút ra được.…mỗi lần dục vọng trỗi dậy, trong đầu Tê chợt lóe lên hình ảnh Lâm Lẫm vì đau đớn mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, sau đó sẽ không còn hứng thú nào mà đi động thủ nữa.
Gần đến thời điểm tiếp cận hành tinh, Tê cùng Hồng bắt đầu đàm phán việc phân chia lãnh địa, nhưng vì môi trường xa lạ, hơn nữa việc cấp thiết nhất của cả hai bên đều là yên ổn trước, tiếp tục phát triển tộc đàn, nên quyết định tạm thời cùng nhau thiết lập một khu định cư chung.
Bọn họ chọn lựa đáp xuống vào một sáng sớm, hai bên đều phái hai người thân tín đi thăm dò địa hình, lựa chọn một khu đất gần nguồn nước.… Khắp nơi đều có gỗ, những cây cao chọc trời trong rừng đâu đâu cũng có thể thấy, đối với bọn họ chặt cây là việc rất dễ dàng, khoảng một tuần sau, một bộ lạc nhỏ bắt đầu được hình thành.
Ngược lại với những căn nhà một người một gian của những người bên Tê và Hồng, đám tù binh thực khổ sở, mấy chục người bị nhốt chung một gian.
Trong mắt tất cả mọi người, Lâm Lẫm là của Tê, trong bụng còn có trứng của Tê, tất nhiên là ở cùng chỗ với Tê. Mấy ngày nay, Lâm Lẫm vẫn bị quản thúc, điều này làm cho hắn mỗi lần gặp Tê đều thấy mệt mỏi, hiện tại tới một nơi mới, hắn thật cẩn thận hỏi, “Ta, ta có thể đi chơi không?”
Tê cũng biết dạo này Lâm Lẫm rất nghe lời, nhưng đây là một hành tinh hoang sơ, khắp nơi đều là dã thú, nhà gỗ không có tác dụng bảo vệ, chỉ là cho bọn hắn một nơi để ở, cho nên Tê hơi do dự một chút, vẫn là cự tuyệt Lâm Lẫm. Lâm Lẫm liền trở nên ủ rũ. Hắn bây giờ cúi đầu còn không nhìn thấy chân mình, lại còn muốn đi chơi….
Những tia nắng còn sót lại của hoàng hôn xuyên qua song cửa gỗ, chiếu xiên vào cạnh mặt của Lâm Lẫm, bầu không khí vi diệu bỗng chốc lan rộng ra, Tê không khỏi vuốt tóc Lâm Lẫm, an ủi nói, “Chờ thêm mấy ngày nữa đi……..Phỉ Thúy không phải vẫn chơi cùng ngươi sao?”
Lâm Lẫm mất hứng, hắn chơi với Phỉ Thúy đã chán rồi. Hai đống lửa được đốt trên đất trống, một bên là của Tê cùng thuộc hạ, một bên là của Hồng. Lửa thắp sáng cả khoảng trời tối đen, hành tinh này cuối cùng đã được đón ánh sáng vào ban đêm.
Tê cùng thuộc hạ đang nướng con mồi vừa săn được, một con thú rất lớn trông tương tự bò tót được cắt thành từng khối, ở bên cạnh còn có một cái giá nhỏ, dùng để nướng thịt tươi của các loại thú bé, là dành cho Lâm Lẫm. Lâm Lẫm ngồi dựa vào Tê, cầm chén gỗ uống nước. Đợi cho thức ăn chín, mùi thịt nướng tỏa ra nhiều khiến Lâm Lẫm hút hút cái mũi, Tê cúi đầu nói, “Đợi thêm một lúc nữa, đừng uống nhiều quá, nếu không lại ăn không được.”
Những tộc nhân ngồi quanh Tê đều kinh ngạc nhìn y, bọn họ không thường xuyên tiếp xúc với Lâm Lẫm, thấy cách đối xử của Tê với Lâm Lẫm quả là rất bất ngờ, riêng Khánh Âm đã thấy nhiều nên cũng không lạ. Tê lạnh lùng liếc qua bọn họ, lập tức khiến mấy người còn lại không dám đem tầm mắt đặt trên người y cùng Lâm Lẫm. Lật lại miếng thịt, trên đó Khánh Âm có rắc một số loại cây cỏ được cắt nhỏ làm gia vị, nói, “Có thể ăn rồi.”
“Uhm.” Tê xé miếng thịt ra, đưa cho Lâm Lẫm một miếng nhỏ, “Ăn đi.”
Những người khác cũng bắt đầu phân chia thịt của con thú lớn, trong đó có một gã nói, “Đại nhân, chúng ta khi nào thì đi đón những người còn lại?”
Tê vẫn không ngừng tay, vừa đút cho Lâm Lẫm ăn vừa nói, “Ngày kia đi.”
“Vậy chúng ta đi bao nhiêu người?”
“Ba.” Tê cũng không ngẩng đầu lên.
Chiến hạm họ cướp được rất lớn, hoàn toàn có thể mang tất cả những người còn lại trong tộc đi trong vòng một lần, chỉ là vừa đi vừa về sẽ mất khoảng vài tháng.
Lâm Lẫm ợ một tiếng, đẩy ra đồ ăn Tê đang cầm trên tay. Khánh Âm đưa cho hắn một quả hình bầu dục, “Ăn đi, hoa quả rất tốt cho cơ thể ngươi.” Sau đó đối với Tê nói, “Yên tâm, ta đã kiểm tra qua, rất an toàn và giàu vitamin, cần thiết cho con người.”
Sau khi cắn một miếng, Lâm Lẫm liền nheo mắt lại, cắn thêm vài miếng nữa, ô ô a a nói, “Ô….ngọt…….ăn ngon…….”
Thấy Lâm Lẫm vốn ăn uống không tốt giờ lại ăn đến vui vẻ như vậy, Tê cũng không ngăn hắn. Chờ bọn họ ăn xong, phần súp thừa lạnh ngắt còn lại mới để cho đám tù binh.
Lâm Lẫm lau nước dính trên tay đi, nói, “Ta, ta muốn đi…..”
Khánh Âm luôn là người phụ trách việc đưa cơm, không có sức chiến đấu mạnh mẽ, người trong tộc lại rất ít khi sinh bệnh, nên thời gian hắn làm tạp vụ còn nhiều hơn chức trách của mình. Tê vốn không đồng ý, nhưng nghĩ có Khánh Âm đi cùng sẽ không xảy ra rắc rối gì, liền đồng ý. Lâm Lẫm được Khánh Âm dìu đứng lên, hắn vui vẻ cầm miếng thịt lắc lư đi sau Khánh Âm. Tê thì cùng những người khác bàn bạc về việc chọn người lên phi thuyền vào ngày kia.
Khánh Âm mở cửa sổ ra “Cách cách”, rồi đem thịt ném vào, vỗ vỗ tay rời đi, cũng không thèm để ý xem thức ăn có rơi xuống đất hay không, liệu chỗ đó có đủ cho bọn họ no bụng, Khánh Âm coi bọn họ là đối tượng nghiên cứu, mấy chục người này là không đủ để chia, hắn cũng không có được cơ hội lưu lại trứng….
Nhưng điều này không có nghĩa rằng Khánh Âm là kẻ yếu. Hắn vốn là một dược sư xuất sắc, cũng là một chiến sĩ ưu tú, chỉ có hắn sau khi trải qua trận nổ lớn, xuyên qua khu phóng xạ chết người còn có thể sống để tiến vào lồng phòng hộ. Một Khánh Âm từng được tôn trọng cho dù thân thể suy yếu, thần kinh hắn vẫn cứng cỏi như trước, dưới ánh mắt khác thường của vô số người khác, lại vẫn có thể bảo trì sự tĩnh và kiêu ngạo trước kia.
Lâm Lẫm nhấc cửa sổ lên, đưa đầu vào trong, những người đó trải qua cuộc sống mấy ngày nay có vẻ vô cùng chật vật, quần áo đen thùi bẩn thỉu, giờ phút này lại đang tranh nhau chỗ thức ăn bị dính bùn đất. Gian phòng này không giống những phòng khác có nền nhà đã được thu dọn mà trực tiếp là nền đất. Vài ngày trước, bọn họ từng cả gan bỏ trốn, bởi vì gian phòng này cũng không kiên cố, nhưng mới vừa ra khỏi bộ lạc, đã bị dã thú đuổi theo, sau khi vài người bị chết, đành quay về bộ lạc. Cuối cùng, liền bị bắt lại….
Đàn thú dữ không phải chưa từng tập kích vào bộ lạc, nhưng đã bị Tê và Hồng tàn sát đẫm máu trở thành đồ ăn được dâng lên tận cửa, khiến từ đó về sau, khiến những con thú vốn sống ở đây không dám đặt chân tới nơi này nữa, cam chịu sự xâm chiếm của họ.…
“Nhìn cái gì? Đi thôi!” Khánh Âm vén những sợi tóc dài rơi trên vai, vỗ vỗ bả vai Lâm Lẫm.
“Ưm!” Lâm Lẫm lay cửa sổ, không chịu buông tay.
Những người bên trong đang gặm miếng thịt cứng ngắc, cũng có người chú ý tới Lâm Lẫm, nhưng rất nhanh, bọn họ lại cúi đầu đờ đẫn, tiếp tục cắn đống đồ ăn ít đến đáng thương trong lòng bàn tay.
“Đi mau, nếu không ta sẽ nói cho Tê.” Khánh Âm lắc lắc ngón tay.
Lâm Lẫm lúc này mới miễn cưỡng buông chỗ gờ cửa sổ ra.
*đôi mắt thỏ: sau khi khóc xong, mắt Lâm Lẫm đỏ lên liền giống đôi mắt thỏ (mắt thỏ màu đỏ).
*Mộc đầu nhân là loại trò chơi thử xem khả năng im lặng của bạn. Trong trò chơi này, sẽ có vài đứa bé đứng cùng nhau, miệng lẩm bẩm: “Ba ba bốn bốn, chúng ta đều là mộc đầu nhân, không nói không nhúc nhích.” Sau đó làm tư thế bất động, ai có thể kiên trì đến phút cuối cùng chính là người thắng.
*Tinh vân(từ Hán Việt nghĩa là mây sao; tiếng Latinh: nebulae có nghĩa là “đám mây”) là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn (khối lượng chưa đủ để tạo thành một ngôi sao hay một thiên thể lớn), hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.