Hắc Lang Ăn Bắp!

Chương 7: Giấm 




Mấy ngày sau, khi gặp Đình Quân, Ngô Kỳ không còn vẻ hung hăng như hôm trước, ngược lại rất tin tưởng anh, còn bảo Nguyên Khải và anh hãy dành thời gian cho nhau, vì bạn bè thuở nhỏ sau mấy năm mới gặp lại. Nguyên Khải cảm thấy nhẹ nhõm, còn Đình Quân lại trở nên gian manh, nhận lấy lòng tốt của Ngô Kỳ. 
" Hey, Nguyên Khải, tối nay đi ăn với tớ đi. Hazz, về được một tháng rồi vẫn chưa đi chơi lần nào cả. " - Đình Quân rủ rê Nguyên Khải.
" Tối nay? Được thôi. Tớ được dẫn theo Ngô Kỳ không? " - Nguyên Khải hỏi rất ngây ngô.
" Tất nhiên là...không. Chẳng phải chính Ngô Kỳ cũng bảo tớ với cậu hãy dành thời gian cho nhau đó sao? Đi riêng là đủ lắm rồi. " - Đình Quân phản bác ý kiến kia.
" Ok, vậy 7h tối nay." 
" Được, vậy tớ sẽ qua đón cậu. Bái bai " - Hẹn xong Đình Quân ngang nhiên hôn lên môi Nguyên Khải, sau đó liền đi khỏi phòng. Nguyên Khải bị hôn bất ngờ, anh không muốn nhớ lại hình ảnh lúc nãy. Chắc sống ở Mỹ, nên Đình Quân thoải mái như thế thôi. Thật tội cho anh khi cố gắng ngụy biện cho hành động tùy tiện của tên phóng đãng kia.
Đúng 7h tối, Đình Quân qua đón Nguyên Khải đi ăn. Họ vào một nhà hàng rất sang. Đình Quân gọi rất nhiều món, kèm theo một chai rượu vang. Hai người vừa ăn vừa nhâm nhi rượu, được một lúc sau thì đã ngà ngà say. Ngô Kỳ đang ở một mình tại ký túc xá, cảm thấy nhớ Nguyên Khải nên đã nhắn tin cho anh. Nhưng gần 10 phút mà không hề có động tĩnh trả lời, Ngô Kỳ liền gọi cho Nguyên Khải:
" Anh đang làm gì đó? Không thấy tin nhắn sao? "
" Anh đang ăn tối với Đình Quân, anh hơi say. Em ngủ trước đi nhé. Ngủ ngoan. " - Nói rồi liền cúp máy.
Ngô Kỳ tay vẫn cầm điện thoại, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tít tít. Cậu thở dài, ném điện thoại một bên, đi ngủ với tâm trạng bực bội. Ngô Kỳ biết chính cậu là người đã bảo Đình Quân và Nguyên Khải nên dành thời gian cho nhau, nhưng không có nghĩa tên Đình Quân kia được quyền chiếm hết thời gian của Ngô Kỳ như vậy. 
Tại nhà hàng, Nguyên Khải tửu lượng không giỏi, say hơn Đình Quân, buộc anh phải đưa Nguyên Khải về nhà. Về đến nơi, Đình Quân đưa Nguyên Khải lên phòng, chính anh cũng đã kiệt sức nên lăn ra giường ngủ luôn. Vì có chất men trong người, nó khiến Nguyên Khải khó chịu, cực kỳ khó chịu. Cơ thể Nguyên Khải nóng dần lên, anh lăn lộn khắp trên giường, lâu lâu lại phát ra tiếng rên rỉ ủy mị.
Đình Quân đang ngủ say, cảm thấy Nguyên Khải nằm không yên, mở mắt thì thấy mặt Nguyên Khải đỏ bừng, cơ thể anh cứ cạ vào người Đình Quân mà rên rỉ.
Đình Quân dù đã say, nhưng vẫn còn tỉnh táo. Anh lay lay Nguyên Khải dậy dựa vào tường, rồi chạy đi lấy khăn lau mặt. Đình Quân lau khắp gương mặt Nguyên Khải, lúc này, cự li giữa hai người rất gần, mắt, mũi, môi của Nguyên Khải đều nằm trong tầm mắt của anh. Một phút, Đình Quân không kiềm chế được bản thân, liền hôn lên môi Nguyên Khải. Anh hôn rất lâu, đưa lưỡi mình tách hai môi của Nguyên Khải ra, len vào bên trong... Sau đó, hôn lần xuống cổ, rồi đến xương quai xanh quyến rũ, Đình Quân lướt lưỡi mình qua khắp người Nguyên Khải. Bỗng Nguyên Khải giãy dụa, vùng ra khỏi người Đình Quân, đưa tay ngăn anh lại, liếm đôi môi ướt át:
" Đình Quân, không được. Dừng lại đi..." - Nói xong Nguyên Khải nằm xuống ngủ say. 
Đình Quân biết mình làm vậy không phải nhất thời, thật ra anh thích Nguyên Khải. Rất thích là khác. Thấy Nguyên Khải ngủ say rồi, anh cũng nằm xuống, mắt thiếp đi... 
***
" Anh thích uống rượu ở đây sao? " 
" Phải! Haha cậu nghĩ sao nếu tôi đến đây chỉ để ngắm cậu? "
" Tôi thật không dám nhận điều vinh hạnh này "
" Haha. Tôi thích ngắm cậu. Cậu rất đẹp, đẹp lắm. Vương Khánh, chúng ta làm tình với nhau đi! "
Đình Quân bật dậy, lấy tay áo thấm mồ hôi đã ướt đẫm trên trán, cả phía sau lưng áo nữa. Anh mơ hồ nhớ lại giấc mơ quái đản kia. Làm tình?! Gì chứ? Ai? Mình đã thích thằng nhóc nào vậy? Còn bảo muốn làm tình với nó? Sao không phải là mình muốn với Nguyên Khải mà lại với một tên lạ hoắc chết tiệt nào thế... Tên gì ấy nhỉ? Vương...Vương Khánh?!
Đình Quân dùng sức xoa hai huyệt thái dương, cố gắng mường tượng lại hình dáng, khuôn mặt của con người bí ẩn kia. Thật lạ, trước giờ, Đình Quân chẳng hề quan tâm cái gì quá một ngày, chuyện vui, chuyện buồn, hay chuyện bực mình, anh đều cho nó trôi tuột theo gió, ngoại trừ Nguyên Khải - anh không thể không quan tâm.
Nhưng bây giờ, có một người nữa, làm cho anh phải đau đầu suy nghĩ, con người này chỉ vô tình len lỏi vào giấc mơ của anh. Không phải là giấc mơ đẹp đẽ gì, chỉ là cuộc đối thoại muốn làm tình thôi, nhưng nó đã chiếm hết tâm trí của Đình Quân. 
Cả ngày hôm nay, anh không thể nào tập trung vào công việc. Khi về đây, anh có xin vào một công ty. Bản tính Đình Quân không thích bị gò bó, nên công việc của anh cũng khá nhàn. Anh chỉ mang những cuốn sách nước ngoài về, phiên dịch lại, rồi đến hạn, sẽ nhận tiền lương. Nhưng hôm nay, Đình Quân quyết định quẳng hết sách qua một bên, nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon. Tất nhiên là anh không muốn sẽ phải gặp lại Vương Khánh.
***********
" If your sky is grey, oh let me know..." - Nhạc chuông điện thoại Đình Quân reo lên, làm anh tỉnh giấc.
" A lô! " - Giọng lười biếng đầu dây bên này cất lên.
" Đình Quân, cậu đấy à? Đang ngủ sao? Hôm nay, Ngô Kỳ về nhà hai ngày. Tớ định rủ cậu đi uống chút thôi. " - Nguyên Khải nói.
Đình Quân nghe giọng Nguyên Khải, gương mặt tỉnh táo hẳn lên, nhanh nhảu đáp: " Được. Tớ qua nhà cậu liền nhé. "
" Được thôi! " - Tít tít.
Đình Quân ngồi dậy, vào phòng tắm sửa soạn một hồi, rồi lái xe đến thẳng nhà Nguyên Khải. Anh ấn chuông cửa. 
" Tới nhanh thật. Cậu đi tên lửa đó hả? " - Nguyên Khải ra mở cửa, thuận miệng chọc anh.
" Haha, phải. Đến nhà thanh mai trúc mã phải nhanh như vậy chứ. " - Đình Quân lại giở giọng điệu xấu xa.
" Cậu bớt đùa tí coi. Đi thôi nào! " - Nguyên Khải huých nhẹ vào hông Đình Quân, rồi leo lên xe.
*****
" Sao? Bị Ngô Kỳ bỏ rơi nên mới đến tìm tớ chứ gì? " - Đình Quân nâng ly rượu lên, nhìn qua Nguyên Khải.
" Ngô Kỳ có việc phải về nhà thôi, khoảng hai ngày là em ấy lên lại. Cậu nghĩ tớ đang tìm cậu thay thế chỗ trống sao? Mơ đi. " - Nguyên Khải nốc cạn ly rượu vang.
" Sao lại không chứ? HIện tại đúng là như vậy đấy. Đình Quân này không thèm mơ. " - Nói xong cả người Đình Quân khẽ run lên, nhớ lại giấc mơ tối qua, rồi liền uống một ngụm rượu cho tỉnh táo.
" Ăn lẹ lẹ đi. Nói nhiều điều vô ích. " - Nguyên Khải lấy đũa gắp một miếng thịt nướng cho vào miệng Đình Quân.
" C..ậu qu..en v..ới Ngô Kỳ th..ế n..ào? " - Đình Quân hỏi, miệng còn đang nhai.
" Ngô Kỳ thích tớ trước, liền theo đuổi. Chính tớ cũng không nghĩ có ngày tớ sẽ chấp nhận mối quan hệ này. Nhưng hiện tại, tớ chỉ biết tình cảm này ngày càng nhiều, không thể dứt ra nổi. " - Nguyên Khải mân mê chén rượu, khóe miệng cong lên một đường parabol tuyệt đẹp.
Đình Quân ngồi im nhìn anh. Cảm thấy trong lòng có chút đau xót. Chỉ vì gia đình anh chuyển qua Mỹ sống từ lâu, bây giờ về lại đây, anh đã tuột mất cơ hội có được Nguyên Khải. Anh cảm thấy chút ghen tức len lỏi trong tâm trí. Đình Quân nhướn người lên phía trước, kề sát mặt Nguyên Khải, hai chóp mũi chạm vào nhau.
Nguyên Khải lúc này đã say, mắt mơ màng, anh nuốt nước miếng xuống cổ họng, định đứng dậy hay làm gì đó để né ánh nhìn của Đình Quân. Nhưng không kịp, Đình Quân nắm lấy cổ áo anh, kéo lại gần hơn nữa. Đình Quân lại hôn anh, hôn như tối hôm qua. Nguyên Khải không vùng ra được, cả cơ thể bất động, mở to mắt nhìn người đối diện mình.
Cả hai giữ nguyên tư thế đó rất lâu, hôn cũng rất lâu... Nên không biết được, ngay lúc này đây, bên ngoài cánh cửa kính của phòng ăn, có một người con trai đang đứng im tại chỗ, mắt nhìn hai con người trong kia đang tình cảm mặn nồng, khóe mắt vội ướt... Nước mắt nóng lắm, chảy dài hai bên má, làm gương mặt cậu ấy đỏ lên.
Cậu cứ đứng đó, chân dường như nhấc lên không được. Đôi chân như gãy, như mất đi, Ngô Kỳ quỵ xuống, mắt vẫn mơ to, cậu không tin có lúc mình sẽ chứng kiến cảnh tượng này. Chua xót lắm. 
Được một lúc, Ngô Kỳ chống tay đứng dậy, người cậu lảo đảo như bị say... Cậu lê từng bước về đến ký túc xá, liền nằm xuống giường, khóc. Ngô Kỳ khóc rất nhiều, con người cậu vui vẻ, hoạt bát, mau giận cũng mau quên, nhưng lần này đã quá sức chịu đựng. Tay Ngô Kỳ siết chặt bao gối, đôi mày chau lại, cậu cắn môi mình đến mức chảy máu..
Tối hôm đó, Ngô Kỳ tự trách mình, đáng lẽ cậu không cần về sớm như vậy. Ngô Kỳ vừa đi đã rất nhớ Nguyên Khải, liền vội vàng giải quyết xong chuyện nhà rồi quay về thật nhanh với anh. Nhưng cậu không ngờ, quyết định đó là một sai lầm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.