Hạc Minh Giang Hồ

Chương 45: Động phòng hoa chúc




Diệp Kính Thành mở ra vừa nhìn, “Ha ha” cười to, giơ lên thư tuyên chiến đối khách cả sảnh đường nói: “Đây là một phong thư tuyên chiến, là do Giáo Chủ Ma Giáo Nam Tích Thiên đích thân viết, nói Ma giáo tương xuất chúng phái hắc đạo vào ngày mười lăm tháng mười gặp bạch đạo ta ở Hùng Nhĩ Sơn nhất quyết tranh cao thấp, ai thắng liền thống lĩnh Võ Lâm!”
Võ lâm nhân sĩ ở đây chiếm đa số, nghe xong đều cực kỳ chấn động. Cách Diệp Kính Thành không xa Chưởng môn Nhạn Đãng Môn Sở Liệt vỗ bàn, hướng về phía Lệ Phần Phong hô: “Bạch đạo ta còn chưa tìm tới cửa đi, thế nhưng Ma giáo ngươi chủ động khiêu khích, khi dễ bạch đạo ta không người hả!”
Lệ Phần Phong mắt liếc xéo nhìn hắn, nói: “Trong khoảng thời gian này các ngươi tra Tiềm Long Giáo ta tra cũng chặt chẽ, cho phép các ngươi tìm đến, lại không cho phép Tiềm Long Giáo ta xuất kích?”
Sở Liệt còn muốn nói gì nữa, Diệp Kính Thành ngừng hắn, nói: “Hảo, thư tuyên chiến này tới vừa lúc, bạch đạo ta đang lo không có cơ hội diệt toàn bộ Ma giáo ngươi, các ngươi nếu đưa tới cửa, vậy thì bớt việc hơn! Thỉnh chuyển cáo Nam Tích Thiên, bạch đạo ta sẽ đến đó!”
“Hảo! Vậy cũng không uổng công ta tới lần này!” Lệ Phần Phong lại chuyển hướng Đoạn Vân Tụ, khóe miệng thoáng hiện một nét cười nghiền ngẫm, “Hi vọng đến lúc đó có thể thấy ngươi, để ta xem thử Kinh Hạc Kiếm Pháp Đoạn gia ngươi...”
Đoạn Vân Tụ chỉ phun ra một chữ, “Hảo!”
Lệ Phần Phong nhìn lướt qua toàn trường, cuối cùng hơi có thâm ý nhìn thoáng qua Diệp Kính Thành, sau đó lăng không mà lên biến mất tại Minh Viễn Sơn Trang.
Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường nhìn nhau một cái, tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống đất rồi.
Một bên người xướng lễ vội hỏi: “Trang chủ ngươi xem này thân?”
Diệp Kính Thành nhìn về phía nữ nhi của mình, đôi mắt kia tràn đầy chờ mong. Còn bên cạnh Sở Liệt hô: “Diệp minh chủ, Ma giáo này hung hăng càn quấy, tuyệt không thể bởi vì Lệ Phần Phong hắn đến đây mà Thường nhi liền không thành thân rồi, nếu không bạch đạo ta uy thế ở chỗ nào!” Khách ở đây đều lên tiếng phụ họa Sở Liệt.
Kỳ thật Diệp Kính Thành thực sự có ý niệm trong đầu mượn này hủy bỏ hôn lễ, nhưng xem trong mắt nữ nhi chờ mong với khách ở đây cũng kêu lên phụ họa, hắn thở dài một hơi, đem tay vung lên, nói: “Tiếp tục...”
Bà mối vội vàng lại đây đem khăn voan cấp Diệp Tú Thường một lần nữa phủ lên, che lại.
Người xướng lễ hắng giọng một cái, hô: “Phu thê giao bái!”
Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường đứng đối diện nhau, sau đó hai người cùng nhau khom người, hai đầu chạm vào nhau, rốt cục thành đại lễ!
Toàn trường bộc phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt, trong đình viện chỉ riêng Vi Thiên Hữu cùng Sở Dao bên cạnh Diệp Tú Thường trong lòng chua xót.
Chung Tư Vi xem nữ nhi của mình dính tại trên người Đoạn Vân Tụ, mà đáy mắt đang cố gắng che dấu thống khổ, không khỏi ở trong lòng than nhẹ một tiếng, là vì nữ nhi, cũng vì chính mình ---- nàng cùng Sở Liệt không ngại gian lao từ Nhạn Đãng Sơn đi gấp một ngày một đêm tới đây, xế chiều hôm nay mới tới được Minh Viễn Sơn Trang, một là vì tham gia đại hôn của chất nữ Diệp Tú Thường, hai là nàng nghĩ đến Đoạn Vân Tụ thành thân Mộ Dung Dĩnh cũng sẽ xuất hiện, lại không nghĩ tới căn bản không có bóng dáng của nàng...
Người xướng lễ lại hô: “Kết thúc buổi lễ, đưa tân nhân nhập động phòng!”
Bà mối cầm qua một cái thải cầu màu đỏ kết ở giữa dây lụa nhiều màu, đem một đoạn đặt trong tay Đoạn Vân Tụ, một phần khác đặt tới trong tay Diệp Tú Thường, hai cái tiểu uyên đang cầm long phượng hoa chúc (ý là nến long phượng) ở phía trước dẫn đường, Đoạn Vân Tụ cầm chặt dây lụa thải cầu cùng Diệp Tú Thường một trước một sau đi tới, bà mối chờ theo sau, đoàn người hướng tân phòng đi đến.
Đoạn Vân Tụ đi rất chậm, sợ Diệp Tú Thường phía sau bị té. Diệp Tú Thường ở phía dưới màu đỏ thẩm của khăn voan thấy vạt hỉ bào của Đoạn Vân Tụ, trong lòng cảm khái ngàn vạn ---- này thân, thành được thật nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng thành.
Cứ như vậy tiến nhập tân phòng, bà mối cùng nha hoàn vốn đang chờ ở bên cạnh muốn hầu hạ trong chốc lát, lại lấy được phong bì tiền thưởng thật dày của đại tiểu thư cấp cho sau liền lui ra.
Mọi người lục tục lui xuống, chỉ còn hai người ở đây cùng nến đỏ chiếu rọi trong tân phòng.
Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường song song ngồi ở trên mép giường, nhất thời lại im lặng không nói gì. Ngồi trong chốc lát, Diệp Tú Thường không khỏi hơi hơi xấu hổ, mở miệng nói: “Chúng ta cứ ngồi như vậy đến bình minh sao?”
Đoạn Vân Tụ vội đáp: “Đương nhiên không phải.”
Nhưng là kế tiếp muốn làm cái gì đây? Nàng nhớ tới mình là tân lang, hẳn là phải vén khăn voan của tân nương đi. Vì thế nhích người nhìn đến Diệp Tú Thường, nói: “Ta vén - xuống khăn voan cho nàng được không?”
Diệp Tú Thường lại xấu hổ lên, không hề trả lời.
Đoạn Vân Tụ chìa hai tay, trong lòng hơi hơi phát run, mang theo chân thành chậm rãi lấy xuống khăn voan của nữ tử trước mắt.
Khăn voan đỏ thẫm hạ xuống, này dung nhan tinh xảo thanh tú, lại có son phấn cùng tâm tình chủ nhân làm tăng thêm vài phần kiều diễm so với ngày thường, so với hoa đào càng thêm động lòng người, mà đôi mắt đẹp hàm chứa xuân thủy đưa tình, như là có thể hòa tan tâm địa nguội lạnh nhất thế gian.
Đoạn Vân Tụ ngưng mắt ngắm dung nhan, rõ ràng chính mình đời này đã đem nó khắc sâu trong lòng, không thể nào quên. Mà Diệp Tú Thường cũng nhìn “Tân lang” trước mắt quá mức thanh tú, hai mắt cũng không có nháy.
Đoạn Vân Tụ chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc, giống như hồ nước đầy tràn sau cơn mưa, hôn môi *** tùy thời đột kích, cho nên nàng nghiêng người về phía trước hôn lên đôi môi quyến rũ.
Trong khoảnh khắc tâm hai người đều run rẩy. Như là chiếm được chí bảo thế gian, giống như toàn bộ cuộc đời của mình đều ở trước mắt, như là, chính mình nguyện ý đem sinh mệnh ở một khắc này đốt cháy...
Nàng bắt đầu mút vào cánh môi mềm mại, mà Diệp Tú Thường cũng rất nhiệt tình đáp lại, giống như nguyện vọng cả đời của mình đều được thỏa mãn và không ai có thể tách rời nhau, mà người trước mắt có thể có được tim mình, thân thể của mình, toàn bộ của mình...
Không khí kiều diễm bắt đầu tràn ngập, nhưng mà hai người hôn đến say sưa làm cơ thể không ổn định cùng ngã xuống giường, không thể không đem môi tách ra.
Đoạn Vân Tụ giờ mới phát hiện mình thế nhưng đắm chìm đến mất thăng bằng, làm hại hai người đều ngã xuống giường.
Diệp Tú Thường giận nàng: “Ngươi đè ta đau a!”
Đoạn Vân Tụ vội vàng đứng lên sau đem Diệp Tú Thường kéo lên, lại không nghĩ rằng hai người gần như đụng vào nhau, mũ phượng Diệp Tú Thường còn đụng phải cái trán của nàng.
Đoạn Vân Tụ vừa định hô “Đau”, xem người trước mặt trừng nàng, đành phải nhịn xuống.
“Ngươi nói ngươi, một nữ tử nhìn đến cực kì thông minh, như thế nào lúc này trở nên đần như vậy?” Diệp Tú Thường bên cạnh đem mũ phượng lấy xuống vừa nói nói.
Đoạn Vân Tụ thật muốn kêu oan, thầm nghĩ ta làm sao biết ở trước mặt ngươi sẽ biến thành ngu ngốc...
Thoáng nhìn ly rượu trên bàn, Diệp Tú Thường nói: “Rượu giao bôi chúng ta còn chưa có uống đâu.”
Vì thế Đoạn Vân Tụ đi đến bên cạnh bàn rót rượu, xoay người đã thấy Diệp Tú Thường từ dưới gối lấy ra một bộ giá y đỏ thẫm cầm ở trong tay.
“Đây là?”
“Thay nó.”
Đoạn Vân Tụ đoán được cái gì, tiếp nhận giá y đi đến sau tấm bình phong thay đổi xiêm y, khi đi ra một người đã muốn thay đổi.
Diệp Tú Thường nhìn thấy người hướng mình đi tới, chỉ cảm thấy hơi thở bị kiềm hãm ---- đôi đồng tử xinh đẹp của nữ tử trước mắt, nhẹ nhàng như khinh vân xuất tụ (mây bay qua núi), lại xinh đẹp không gì sánh được, cái gọi là quỳnh tư hoa mạo liền là như thế, chỉ là một đầu tóc đen thả xuống, cả người liền có vẻ mềm mại uyển chuyển theo.
Nàng vẫy vẫy tay, Đoạn Vân Tụ hiểu ý, ở trước gương đồng ngồi xuống.
Diệp Tú Thường nhưng không có bắt đầu sơ búi tóc, mà là cầm một cái kéo cắt xuống một lọn tóc của Đoạn Vân Tụ, thấy Đoạn Vân Tụ kinh ngạc, liền ghé vào bên tai nàng, cười nói: “Đây cũng là một chuyện cần làm trong đêm tân hôn, kết tóc...”
Đoạn Vân Tụ cười cười, thầm nghĩ thật sự là tập tục hay, này từng sợi từng sợi tóc đen được buộc cùng một chỗ, làm sao còn có thể gỡ chúng ra...
Diệp Tú Thường lại cắt xuống một lọn tóc của mình, sau đó dùng một sợi tơ màu đỏ tinh tế đem tóc hai người buộc cùng nhau, bỏ vào trong túi thêu màu đỏ tự nàng thêu, mới bắt đầu chải tóc cho Đoạn Vân Tụ.
Tay Diệp Tú Thường thực khéo léo, nhưng nàng chải tóc cho người trong lòng quá mức dụng tâm, đến nỗi phí không ít thời gian, cuối cùng lại cài thạch anh hoa trâm lên cho Đoạn Vân Tụ, nắm tay nàng đứng lên.
Hai cái tuyệt sắc thiếu nữ đứng ở nơi đó, bất đồng chính là Diệp Tú Thường giá y đỏ thẫm là tơ lụa chế thành, ở nến đỏ chiếu rọi lưu chuyển lên quang ảnh, mà giá y đỏ thẫm của Đoạn Vân Tụ có phủ một tầng lụa mỏng, hiện ra như ảo mộng.
“Có đẹp hay không? Hai kiện giá y đều là ta tự mình làm. Huệ nhi hỏi ta vì sao làm hai cái, ta nói lo trước khỏi họa, nàng nhất định không nghĩ tới đây là đưa cho ngươi.”
Vì làm hai kiện giá y này Diệp Tú Thường đã tốn hết mười ngày đêm, nhưng giờ phút này cảm thấy được đều đáng giá.
Đoạn Vân Tụ cười khẽ, “Vậy chẳng phải là nàng không có tân lang sao?”
“Ai nói nhất định phải có tân lang? Ta là tân nương của ngươi, ngươi cũng thế, là tân nương của ta...”
Nụ cười trên mặt Đoạn Vân Tụ luôn luôn chưa từng ngừng lại, chỉ đáp: “Hảo, không cần tân lang, nàng là tân nương của ta, ta cũng vậy là tân nương của nàng.”
“...” Diệp Tú Thường giữ chặt Đoạn Vân Tụ ở bên cửa sổ quỳ xuống.
Đoạn Vân Tụ khó hiểu, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, phát hiện nơi đó một vầng minh nguyệt nhô lên cao, sáng tỏ viên mãn.
Diệp Tú Thường chắp tay trước ngực, đối với vầng trăng tròn mở miệng nói: “Tiểu nữ tử Diệp Tú Thường, cùng Đoạn Vân Tụ ái mộ tương hứa, tuy rằng ta hai người đều là nữ tử, nhưng chúng ta là tình yêu chân thật, xin nguyệt lão hãy thành toàn, chứng cho nhân duyên chúng ta, phù hộ cho chúng ta cuộc đời này hạnh phúc...”
Đoạn Vân Tụ nghe nói lời ấy trong lòng cảm động, cũng chắp tay trước ngực đối minh nguyệt nói: “Tiểu nữ tử Đoạn Vân Tụ, cùng Diệp Tú Thường ái mộ tương hứa, tuy rằng ta hai người đều là nữ tử, nhưng chúng ta là tình yêu chân thật, xin nguyệt lão hãy thành toàn, chứng cho nhân duyên chúng ta, phù hộ cho chúng ta cuộc đời này hạnh phúc, nếu như có thể đáp ứng cho hai ta, ta nguyện ý dùng hạnh phúc đời đời kiếp kiếp đánh đổi...”
Cuối cùng một câu làm Diệp Tú Thường trong lòng chấn động, nhìn đến Đoạn Vân Tụ nói không ra lời.
Đoạn Vân Tụ lại nghiêng đầu dừng ở Diệp Tú Thường, nói: “Chúng ta đã rất hạnh phúc rồi, ông trời sẽ ghen tỵ, cho nên phải lấy vài thứ để đổi. Ta cuộc đời này thân không có vật gì bên người, Linh Ẩn kiếm tuy là bảo kiếm, nhưng cũng là của sư phụ, thời gian còn lại chỉ ở bên nàng, đành phải lấy hạnh phúc đời sau để đổi rồi...”
Tuy rằng kiếp sau mờ ảo, nhưng mà phần lớn thế nhân đều là tin chắc có kiếp sau, hơn nữa thường thường chờ mong kiếp sau hạnh phúc, mà Đoạn Vân Tụ lại nói lấy hạnh phúc đời đời kiếp kiếp để đổi, chẳng phải là đem hạnh phúc đời sau của chính mình đều mất đi sao?
Hốc mắt Diệp Tú Thường đã ươn ướt, “Hảo, ngươi đã nguyện ý dùng hạnh phúc đời đời kiếp kiếp để đổi, ta cũng nguyện ý.” Rồi hướng lên minh nguyệt cầu xin nói: “Tiểu nữ tử cùng Vân Tụ, cuộc đời này nghịch thiên mà đi, nếu nhất định phải trả giá thật nhiều, thỉnh thượng thiên rũ lòng thương, để cho ta cùng nàng đời đời kiếp kiếp cùng một chỗ, vô luận là biến thành súc sinh, biến thành tảng đá, hay là biến thành tên khất cái, cũng làm cho ta cùng nàng cùng một chỗ, vĩnh viễn không chia lìa...”
Nói xong mắt hai người đẫm lệ mông lung, đối với minh nguyệt quỳ xuống, liên tục tam bái.
Sau Đoạn Vân Tụ đứng lên cười nói: “Hôm nay ngày tốt như vậy, xem hai chúng ta, như thế nào giống như muốn sinh ly...” Còn chưa nói xong môi đã bị bàn tay Diệp Tú Thường che kín.
“Hảo hảo, lỗi của ta, sẽ không nói như thế nữa.”
Diệp Tú Thường buông tay, lại bị Đoạn Vân Tụ bắt được, liền rơi vào vòng tay ấm áp ôm vào trong ngực.
“Tú Thường nàng có biết hay không, kiếp này có thể gặp nàng, là ta có bao nhiêu may mắn...” Đoạn Vân Tụ ghé vào bên tai nàng, nhẹ nhàng mà nói.
Diệp Tú Thường tựa đầu phục lên vai Đoạn Vân Tụ, hai tay ôm vòng eo mềm nhỏ, “Ta cũng vậy, gặp ngươi, mới biết được tình là vật gì...”
Hai người ôm nhau, tâm đều hóa thành xuân thủy cuồn cuộn, ấm áp mà tốt đẹp.
Một lát sau, Diệp Tú Thường cúi đầu nói: “Chúng ta rượu giao bôi còn chưa có uống a...”
Đoạn Vân Tụ mới buông nàng ra, cầm lên hai chén rượu trên bàn trải bằng gấm đỏ, mỉm cười đem một ly đưa cho Diệp Tú Thường, hai người nhìn nhau cười, cổ tay giao thác, uống xong rượu giao bôi.
“Kế tiếp chúng ta làm cái gì?” Uống xong rượu giao bôi, Diệp Tú Thường biết rõ còn cố hỏi.
Lời này hỏi được Đoạn Vân Tụ ngẩn ra ---- nàng nếu như không thông đạo lí đối nhân xử thế cũng biết kế tiếp nên làm cái gì, nhưng mà...
Nàng buông Diệp Tú Thường ra, yếu ớt đáp: “Ta không biết...” Trên mặt thoáng hiện lên một nét đỏ bừng, may mắn lúc này phòng không đủ sáng.
Sự tình như này, còn muốn như luyện kiếm giống nhau học hỏi? Diệp Tú Thường lại muốn giận nàng.
Bất quá Đoạn Vân Tụ thật đúng là không biết nên làm như thế nào, nàng khi còn bé đọc chính là Khổng Mạnh, sau mười tuổi chỉ chuyên tâm luyện kiếm pháp, cũng không có xem cái gì dã sử tạp văn, giữa sư tỷ muội cũng chưa bao giờ nói qua cái gì.
Ngược lại Diệp Tú Thường đọc qua nhiều thứ, còn cải trang thành nam tử dạo qua thanh lâu, hơn nữa đêm qua bà mối ý đặc biệt đến phòng nàng truyền thụ cái gọi là “Phu thê chi đạo“... Cho nên nàng cười khẽ, “Ngươi ngộ tính tốt như vậy, dĩ nhiên là biết...” Nói xong Đoạn Vân Tụ lại càng muốn tìm một cái lỗ chui, lại cảm thán nữ tử trước mắt thoạt nhìn tuy rằng thanh tú động lòng người, kì thực so với chính mình còn muốn cởi mở hơn.
Diệp Tú Thường lại lôi kéo tay nàng đi đến bên giường, trong lòng nghĩ chính là cùng người có tình nên làm khoái hoạt sự, hơn nữa mùi vị Đoạn Vân Tụ chính mình muốn nhấm nháp đã rất lâu rồi, lần đó say rượu mình chỉ là lướt qua triếp chỉ, sau lại ở đáy vực ** 'trèo lên', khi ở Tuyết Bảo Đỉnh lại nhịn không được cùng với Đoạn Vân Tụ thân mật, nhưng đều bởi vì nguyên nhân dạng này mà bỏ dở như vậy. Nhưng là đêm nay, ở nơi này thuộc về đêm động phòng hoa chúc của nàng cùng Đoạn Vân Tụ, có chuyện nàng rất muốn thử, vốn dĩ là chuyện tiểu nữ nhi nên rụt rè, nàng cũng có chút thẹn thùng, nhưng ý niệm mãnh liệt trong đầu làm cho nàng đè lại phần rụt rè này.
Đi đến bên giường, nàng nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cởi áo ra cho ta sao?” Mặc dù mình động thủ cũng có thể, nhưng loại sự tình này vẫn là muốn Đoạn Vân Tụ làm nàng mới thấy cao hứng.
Đoạn Vân Tụ trên mặt lại bay hồng vân, nhưng đêm động phòng hoa chúc vốn không phải nên như thế sao? Nàng áp trụ ngượng ngùng, đưa tay chậm rãi cởi bỏ y đái Diệp Tú Thường, sau đó chậm rãi đem giá y đỏ thẫm này thoát hạ thân thể Diệp Tú Thường, tiếp tục bỏ trung y còn lại tiết y.
Diệp Tú Thường hít vào một hơi, cũng bắt đầu giải y khâm, đầu tiên là giá y đỏ thẫm, sau đó là trung y, cuối cùng còn lại tiết y.
Tay nàng chỉ gảy nhẹ, đại hồng hoa chúc (cây nến to ấy) trong phòng đều tắt, chỉ còn cách giường lớn không xa hai ngọn vẫn sáng, không khí ái muội nhất thời bao phủ tân phòng.
Diệp Tú Thường ngồi vào trên giường, nhìn nhìn Đoạn Vân Tụ còn đứng. Đoạn Vân Tụ nhận được ánh mắt sâu kín này cũng đành phải lên giường.
Rèm che hạ xuống, hai người ngồi ở trong trướng, nến đỏ quang xuyên thấu qua, chiếu lên hai người khuôn mặt tuyệt mỹ lúc sáng lúc tối.
Hai người ngồi đối diện nhau, thật lâu sau, Diệp Tú Thường than nhẹ một tiếng ---- xem ra loại sự tình này chung quy cần chính mình chủ động mới được, đợi cho người trước mắt này khai khiếu chỉ sợ thiên kim một khắc ** đều phải trôi qua rồi...
Nàng cởi ra tiết y, của mình, chỉ còn một cái yếm màu đỏ ở trên người, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lại gần ta chút...”
Cũng may hai ngọn nến đỏ chiếu không đủ sáng, trong - trướng hơi tối, Đoạn Vân Tụ hơi nhích về phía trước chút, quỳ tọa ở Diệp Tú Thường có thể chạm tay đến địa phương.
Diệp Tú Thường cũng quỳ tọa đến trước mặt Đoạn Vân Tụ, đưa tay cỡi tiết y Đoạn Vân Tụ, y sam rơi xuống, này thân trên oánh bạch (trắng óng ánh) liền lộ ra, chỉ là trước ngực còn quấn sa mang.
Một vòng một vòng, sa mang cũng dần dần giải quyết, chỉ còn lại có một vòng cuối cùng hơi mỏng, này tốt đẹp, đã đại khái hiển hiện ra.
Rốt cục triển hiện.
Này mỹ hảo bị trói buộc một chút, không phải thực no đủ, nhưng xem ở trong mắt Diệp Tú Thường cũng đủ mê hoặc. Nàng đưa tay đến sau thắt lưng chính mình cởi bỏ dây lưng phía sau, tiếp tục chuyển qua phía sau cổ cởi bỏ sợi dây, đem vẻ đẹp của mình thật hào phóng bày ra.
Đoạn Vân Tụ nhìn trước mắt mỹ hảo, đáy lòng có cái gì nhỏ bé vang động, ** xúc tu lặng yên chìa ra. Nhưng mà Diệp Tú Thường đã tiến đến trước mặt nàng ngậm vào môi của nàng, trước ngực tốt đẹp cũng tiếp xúc thân mật, kích được hai người đều là run rẩy.
Diệp Tú Thường vừa hôn liền nâng tay đi bạt thạch anh hoa trâm trên đầu Đoạn Vân Tụ tùy tóc đen lưu tán khắp nơi, lại đem trâm tử của mình bạt điệu.
Lúc ban đầu chỉ là hôn nhẹ, ôn nhu đến cực điểm, mà lưỡi thơm tho lại giao triền, không khí trong trướng từ từ nóng lên, nàng ôm lấy Diệp Tú Thường ngã xuống trên giường, tóc đen đổ xuống đúng chỗ uyên ương hí thủy trên hương chẩm (cái gối thơm) đỏ thẫm.
Đoạn Vân Tụ nhìn thấy nữ tử dưới thân, chỉ thấy nàng mái tóc đen nhánh tán lạc tại hồng chẩm thượng, trước ngực tinh tế mượt mà dán vào chính mình, tay ôm ở vòng eo tinh tế mịn màng, thật sự là, tú sắc khả xan (có thể hiểu là sắc đẹp thay được cho cơm), làm cho người ta khát khao.
Nhưng nàng sợ Diệp Tú Thường lạnh, đem chăn phủ kín hai người, lại đi xem người dưới thân, trái tim rung động, có một loại xúc động muốn đem đối phương nhu nhập trong cơ thể mình.
“Tú Thường...” Nàng cúi đầu nỉ non, người dưới thân lại ôm chặt cổ của nàng, đem đôi môi của nàng mút vào, ôn nhu đến thể xác và tinh thần đều biến thành xuân thủy.
Không khí lại nóng lên. Trong - trướng nhiệt độ càng lên càng cao, hai người hô hấp khó khăn dần dần thở gấp lên, nhưng mà cũng không ngưng hẳn, chỉ điều tức một chút lại dính cùng một chỗ, như là từ nhỏ đã sinh ra liền một thể.
Thời gian dần qua Đoạn Vân Tụ cảm thấy không hài lòng, trong lòng có một chỗ trống cần được lấp đầy, hai tay của nàng ở trên thân Diệp Tú Thường du tẩu, bên hông, lưng, thậm chí trước ngực, nhưng đâu mới là điểm đột phá...
Tay nàng du tẩu tứ xứ nâng nhè nhẹ người dưới thân **, nhưng không phải điểm đến, chọc đến trong lòng đối phương ngứa ngáy, muốn càng nhiều...
Thôi thôi, vẫn là mình, nhớ đến những cái kia xấu hổ mà bà mai thì thầm bên tai của nàng, tay Diệp Tú Thường lặng lẽ giải khai tiết khố Đoạn Vân Tụ sau đó chậm rãi cọ, chậm rãi cởi.
Đoạn Vân Tụ sa vào nụ hôn nồng nhiệt qua không lâu đã phát hiện động tác nhỏ của Diệp Tú Thường, nhưng mà nàng cũng cảm giác được y vật thực vướng bận, vì thế lại ngượng ngùng phối hợp đem tiết khố của mình cởi ra, ở trong nụ hôn nóng bỏng cũng đồng thời thành công làm cho đối phương bại lộ.
Rốt cục chân thành đối mặt.
Hai người tiếp tục hôn nồng nhiệt, nhưng đều rõ ràng chính là hôn đã muốn xa xa không đủ rồi, trong lòng càng khát vọng tiến thêm một bước. Thân thể của các nàng dính sát vào nhau cùng một chỗ, ** giao triền, ở dưới chăn khó mà tách ra.
Diệp Tú Thường bị môi cùng tay Đoạn Vân Tụ trêu trọc đến trong lòng khó nhịn, nhưng nhìn đối phương chậm chạp tìm không thấy yếu điểm, rốt cục tâm ngứa ngáy khó nhịn xoay người một cái đem Đoạn Vân Tụ đặt ở dưới thân.
“Tú Thường!”
Đang hôn đến ý loạn tình mê Đoạn Vân Tụ đột nhiên cảm giác như long trời lỡ đất, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Diệp Tú Thường lại ghé vào bên tai nàng tà mị mà nói: “Ngươi đem ta trêu chọc đến độ cháy lên rồi, nhưng chính là tìm không ra phương pháp dập lửa, có nên phạt hay không?”
Đoạn Vân Tụ không giải thích được kỳ ý, nhưng lại tựa hồ giải được kỳ ý. Thân thể của nàng cũng rất nóng, nàng cũng rất muốn dập tắt lửa, nhưng là như thế nào cái diệt pháp đây?
Diệp Tú Thường lại cúi đầu bên tai nàng nói: “Tối hôm qua bà mối truyền ta một ít phương pháp, ngươi nha, hảo hảo mà học...” Nói xong mị hoặc cười liền khom người chui vào chăn.
Đoạn Vân Tụ cảm giác cái địa phương trước ngực bị ngậm vào, chọc đến nàng tê kêu một tiếng, hai chân cũng bị Diệp Tú Thường một chân chen vào.
Khoái cảm đến càng ngày càng mãnh liệt, nàng không nhịn được rên rỉ ra tiếng, lại thì thào gọi: “Tú Thường... Tú Thường.
Như là vui sướng, lại như thống khổ, còn có này càng ngày càng khó nhịn thật sâu...
Sau đó giữa hai chân đột nhiên tiến nhập cái gì, nàng kịp phản ứng mới biết được đó là ngón tay Diệp Tú Thường.
Địa phương xấu hổ như vậy Tú Thường nàng làm sao có thể... Nàng muốn mở miệng ngăn cản Diệp Tú Thường, nhưng mà lại ngừng lại, bởi vì nàng biết Diệp Tú Thường sẽ không hại nàng bị thương, hơn nữa chỉ cần là Diệp Tú Thường muốn nàng đều nguyện ý cho...
Diệp Tú Thường thì cố gắng áp dụng những gì đã học ---- tối hôm qua bà mai lúc bắt đầu chỉ hướng nàng truyền việc tân nương cần phải làm, nàng liều mạng nhịn xuống ngượng ngùng lại hỏi tân lang phải làm như thế nào, sau đó, lúc này tiến hành cải đổi thông suốt...
Lúc này nàng bám vào trên người Đoạn Vân Tụ, đem tốt đẹp trước ngực Đoạn Vân Tụ liếm láp xuy cắn, mà tay thì cố ý đi trêu chọc bộ vị. Nghe thanh âm hơi thở khoái hoạt lại như thống khổ của Đoạn Vân Tụ, nàng biết phương pháp của mình đúng rồi.
Trêu chọc đi qua có chút trơn bóng rồi, ngón tay lặng yên thăm dò vào, Đoạn Vân Tụ thật dài hô thở ra một hơi, thân thể nảy lên.
Diệp Tú Thường chui ra chăn đi hôn môi Đoạn Vân Tụ, nhưng mà thân mình Đoạn Vân Tụ vẫn đang cương lên.
Diệp Tú Thường có chút nản lòng rồi, lại sợ trên tay không nắm chắc tốt thương tổn đến Đoạn Vân Tụ, nổi lên ý thối lui, Đoạn Vân Tụ lại kẹp lấy tay nàng, nói: “Đừng...”
Tuy rằng thực khẩn trương, tuy rằng thực sợ hãi, nhưng là nàng muốn đem mình giao cho Diệp Tú Thường, nếu trinh tiết là việc nữ tử quý giá nhất, như vậy nhất định phải giao cho Diệp Tú Thường, ở đêm tân hôn này...
Nguyện ý vì nàng mà thư phục, nguyện ý ở dưới đầu ngón tay của nàng nở rộ, đem toàn bộ đều cho, nửa điểm cũng không giữ lại...
Nàng hít thật sâu vài lần, cố gắng để thân thể thanh tĩnh lại, lại chủ động đi hôn Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường vì tâm ý Đoạn Vân Tụ mà tràn ngập ngọt ngào chua xót, vì thế thật cẩn thận cố gắng đi thăm dò phía trước, rốt cục gặp ngăn trở...
Nàng hôn hôn Đoạn Vân Tụ, nước mắt muốn rơi xuống, “Tụ Nhi, sẽ rất đau...”
Nhưng mà Đoạn Vân Tụ lại không nghĩ cho nàng lui bước, “Không sao, ta nghĩ cho nàng, đem mình cho nàng...”
Diệp Tú Thường cúi người nhiệt liệt hôn người dưới thân, đầu lưỡi cũng tiến vào quấn quýt si mê, rốt cục ở một trận thiên lôi địa hỏa đầu ngón tay của nàng cũng đột phá chướng ngại, mà Đoạn Vân Tụ tê rút khẩu khí, không tự chủ được cứng thân mình, mười ngón cũng gắt gao khấu tại lưng Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường cảm thấy được thực áy náy lại thực đau lòng, nhưng lại không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể dùng nụ hôn nồng nhiệt đến dời đi lực chú ý của Đoạn Vân Tụ.
Thống khổ qua hồi lâu mới tán đi, sau đó là lặng lẽ mà sinh hoan du, thẳng đến lúc cực nhạc. Diệp Tú Thường co rút ngón tay của mình, Đoạn Vân Tụ thở càng ngày càng dồn dập, ánh mắt vốn trong sáng nhưng xuân sắc lại lưu chuyển như câu hồn đoạt phách, vốn gương mặt oánh bạch lại nhiễm lên mị hoặc điên đảo chúng sinh, rên rỉ bị đè nén dần dần uyển chuyển thốt ra, tóc đen tán loạn trên gối, cả người như đóa hoa nở rộ kinh diễm, đẹp không sao tả xiết...
Mới biết được, cùng người có tình làm chuyện khoái lạc là như thế khoái hoạt, mới biết được dục hải khôn cùng nhưng không nguyện ý hồi đầu, tình nguyện sa vào trong đó...
-----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.