Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 101: Thỏa mãn [h]




“Sao vậy… Xảy ra chuyện gì!?” Lộc Hàm không biết tại sao Thế Huân lại đột nhiên bảo mình dừng lại, tưởng rằng răng nanh của mình vô ý làm đau anh, kinh hoàng thất thố ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn về phía Thế Huân.
“Tôi muốn em, nhanh ngồi lên trên.” Khi Lộc Hàm ngẩng đầu, khóe miệng dính nước miếng trong suốt, miệng khẽ nhếch, đôi môi bởi vì ma xát quá lâu mà có chút sưng, màu sắc so với bình thường hồng diễm hơn nhiều. Chính là vừa nhìn đôi môi Lộc Hàm, nghĩ đến cậu vừa khẩu giao mang đến ình bao nhiêu khoái cảm tiêu hồn, Thế Huân cảm thấy dưới bụng lại căng thẳng, dương v*t nghẹn trướng đến phát đau, khẩn cấp muốn hậu huyệt ấm áp lại chặt chẽ kia đến an ủi chính mình.
Yêu cầu trắng trợn của Thế Huân làm ặt Lộc Hàm đỏ hồng, ngoan ngoãn đứng lên bắt đầu cởi y phục của mình.
Thế Huân lại không kịp đợi động tác của Lộc Hàm, khi thấy cậu chậm rãi cởi áo, liền tự động cởi lấy thắt lưng của cậu, đem quần và quần lót cùng một lúc kéo xuống.
“Thân thể xoay chỗ khác, đem mông nhếch lên đến một chút.” Thế Huân một bên nói một bên mở ngăn kéo tủ lấy ra chai bôi trơn đã lâu không dùng đến. Vài lần làm tình gần đây Thế Huân đều là dùng đầu lưỡi đem chỗ kia của Lộc Hàm liếm đến ướt át mềm nhũn, sau đó dương v*t mới thật cẩn thận tiến vào.
Nhưng hiện tại tâm tình của anh đối với Lộc Hàm đã khác ngày xưa, cảm thấy cậu lừa gạt mình, hoài nghi Lộc Hàm dấu mình đi tìm nam nhân khác. Nếu không phải lúc trước đã quen với cảm giác sảng khoái khi không mang bảo hộ lúc ân ái, nói không chừng Thế Huân ngay cả bao cao su cũng sẽ mang. Đã đến lúc này rồi, Thế Huân sao còn có thể dùng đầu lưỡi liếm lộng hậu huyệt, tùy tiện dùng bôi trơn khuếch trương một chút là được.
Thế Huân mở nắp, đem trơn tề vẽ loạn lên đầu ngón tay. Chờ sau khi Lộc Hàm xoay người đưa lưng về phía mình, ngón tay dính trơn tề ở chỗ huyệt khẩu xoa nhẹ vài cái liền gấp rút sáp đi vào.
“A!” Ngón tay lạnh lẽo cứng rắn đột nhiên sáp nhập vào hậu huyệt, cùng đầu lưỡi ấm áp mềm mại chậm rãi liếm lộng lúc trước quá bất đồng, Lộc Hàm khó chịu kinh hô một tiếng. Nhưng cậu cũng không vì việc anh dùng trơn tề mà có suy nghĩ gì khác, nghĩ thầm có lẽ Thế Huân chính là đợi không kịp, dù sao dùng trơn tề khuếch trương cũng nhanh hơn. Bất quá Lộc Hàm cũng là tâm đà điểu (không chấp nhận sự thật) mà thôi, lúc Thế Huân đối xử tốt với cậu, cậu liền cao hứng muốn chết; lúc anh đối với cậu không tốt, thì lại tự tìm cái cớ an ủi mình.
Thế Huân không còn tâm tình thương tiếc che chở Lộc Hàm như lúc trước, hơn nữa dục vọng vốn là tên đã trên dây, ngón tay mới vừa thâm nhập hậu huyệt liền rất nhanh tiến hành trừu sáp. Cũng may trơn tề được bôi đầy đủ, Lộc Hàm cũng không ăn khổ quá nhiều. Hơn nữa trong tâm cậu tất cả chỉ có Thế Huân, anh tùy tiện hôn môi cùng đụng chạm đều có thể làm thân thể cậu khoái cảm, không bao lâu sau khi được ngón tay trừu sáp, Lộc Hàm liền cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
“Như vậy được rồi, nhanh ngồi lên đi.” Thế Huân từ hậu huyệt rút ra ngón tay, dùng một ít trơn tề còn dính trên đó quét lên dương v*t, lại duỗi tay ở trên cánh mông mềm mại của Lộc Hàm nhéo một cái ý bảo động tác của cậu mau một chút.
Lộc Hàm xoay người, một chân bước qua hai chân Thế Huân, nửa quỳ ở hai bên sườn của anh, dương v*t lung lay dựng thẳng cũng không cần dùng tay trụ, hai tay Lộc Hàm bám lấy bả vai Thế Huân, nửa người trên chậm rãi ngồi xổm xuống, khi quy đầu chạm vào huyệt khẩu, Lộc Hàm cắn cắn môi, thân thể ngồi mạnh xuống đem cực đại quy đầu thôn tiến vào sâu trong hậu huyệt, rồi mới khôi phục lại tốc độ chầm chậm, hậu huyệt từng chút từng chút vậy trụ lấy dương v*t, cho đến khi trụ thịt nóng bỏng thô dài hoàn toàn bị cơ thể mình nuốt vào.
“Ngô…” Tuy rằng tốc độ Lộc Hàm có chút chậm, làm cho Thế Huân càng thêm tâm dương khó nhịn, nhưng cũng lại là một loại cực hạn hưởng thụ, khoái cảm tê dại ngứa ngáy từ nhẹ tiến đến sâu sắc, dần dần tràn ra toàn bộ thể xác và tinh thần. Đợi thời điểm hai người hoàn toàn kết hợp, Thế Huân cảm thấy lúc này đây so với phía trước một lần lại một lần càng thêm thỏa mãn, trong miệng phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Biểu tình thoái mái trên mặt Thế Huân không khác gì cho Lộc Hàm một lời cỗ vũ, cậu bắt đầu cao thấp lên xuống thân thể, làm cho hậu huyệt phun ra nuốt vào dương v*t của Thế Huân, thẳng khởi, ngồi xuống, lần thứ hai thẳng khởi… Lần lượt nhấp nhô, vách tường mềm mại bên trong hậu huyệt không ngừng ma xát với thịt trụ, trơn tề vốn vẽ loạn ở hậu huyệt đã biến thành chất lỏng thấp dính, động tác cao thấp phun ra nuốt vào cũng càng ngày càng dễ dàng, Lộc Hàm không tự chủ được từ từ tăng tốc độ nhấp nhô thân thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.