Bên trong hậu huyệt nhuyễn nị thấp hoạt, cọ đến quy đầu vừa tê vừa ngứa, Lộc Hàm lại dùng tư thế “Kỵ thừa”, đối với Thế Huân mà nói chính là thuần túy hưởng thụ. Bất quá khi anh nhìn đến Lộc Hàm bởi vì cả người cao thấp phập phồng mà mệt đến hô hấp càng ngày càng dồn dập, thậm chí trên trán đều toát ra mồ hôi, anh vẫn là đưa hai tay lên cầm lấy thắt lưng của cậu, cánh tay dùng một chút lực giúp cậu chống đỡ cơ thể, để Lộc Hàm khi cử động lên xuống cũng không quá tốn sức.
Có Thế Huân chống đỡ, Lộc Hàm di chuyển càng thêm nhanh, hai cánh mông nộn thịt cùng đùi Thế Huân va chạm không ngừng, phát ra thanh âm ba ba ba vang dội, chỗ kết hợp càng lâu, nhiệt độ càng nóng bỏng, tựa như muốn đem hai người hoà tan luôn vào bên trong ngọn lửa dục vọng.
Khi dục vọng tới đỉnh, Thế Huân đè xuống thân thể Lộc Hàm, quy đầu đỉnh đến chỗ sâu nhất bên trong hậu huyệt, đem tinh dịch nóng bỏng phun trào trong thân thể của cậu.
“Thế Huân Thế Huân…” Lộc Hàm bị kích thích thân thể kịch liệt run rẩy, dương v*t từng đợt phóng xuất tinh dịch trắng ngà bắt tung tóe khắp nơi trên người Thế Huân.
“Đi tắm rửa thôi.” Hoan ái trôi qua, Thế Huân cũng không giống bình thường đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực vuốt ve trong chốc lát, mà cơ hồ là tình cảm mãnh liệt vừa mới rút đi, Thế Huân liền ôm cậu xuống giường đi đến phòng tắm. Lấy tâm tình hiện tại của Thế Huân, đương nhiên không phải lo lắng Lộc Hàm sau khi hoan ái thân thể mệt mỏi mới ôm cậu đi phòng tắm, chẳng qua anh cảm thấy nếu để cậu tự mình đi, như vậy tinh dịch vừa bắn ở trong hậu huyệt chắc chắn sẽ lưu thành một đường, sẽ phải phiền phức đi thu dọn mà thôi.
Hai người tắm rửa xong, liền lên giường tiến vào ổ chăn chuẩn bị ngủ.
“Tắt đèn, ngủ đi.” Thế Huân nằm thẳng trên giường, cố ý nén lại cảm giác muốn ôm thân thể ấm áp của Lộc Hàm vào trong ngực.
“A.” Lộc Hàm nhẹ nhàng đáp, trong giọng nói tựa hồ hỗn loạn một tia thất vọng, nhưng cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn giơ tay lên tắt đèn.
Ngày hôm nay công việc của Thế Huân có chút bận rộn, lại luôn nghĩ đến chuyện bị Lộc Hàm dối gạt, làm cho thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Vừa rồi lại qua một tràng hoan ái vô cùng thỏa mãn, làm cho toàn thân anh thả lỏng, mỏi mệt vô lực nhất thời ùng ùng kéo đến, không bao lâu liền trầm trầm mà ngủ.
“Ngô…” Trong lúc ngủ mơ Thế Huân không tự chủ hướng lại gần thân thể ấm áp bên cạnh, trở mình vươn cánh tay đem Lộc Hàm gắt gao kéo vào trong ngực, mơ hồ lẩm bẩm một tiếng, đầu ở trên người Lộc Hàm cọ qua cọ lại, tìm kiếm một tư thế thoải mái nhất, sau đó không động đậy gì nữa.
Lộc Hàm vốn đang đang lo lắng tại sao đêm nay Thế Huân không có ôm mình ngủ, càng nghĩ càng tỉnh hai mắt làm sao cũng ngủ không được. Nhưng hiện tại Thế Huân lại ôm lấy mình, tuy rằng trong phòng tối như mực, nhưng cậu vẫn nhịn không được cong lên khóe miệng yên lặng cười thầm, cẩn thận na hạ thân thể, hướng lòng ngực Thế Huân dụi vào chặt hơn một chút, nội tâm ngập tràn hạnh phúc rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lộc Hàm như cũ tỉnh dậy trước Thế Huân, nhưng khi cậu nhẹ nhàng tách ra khỏi cái ôm của Thế Huân chuẩn bị đi nấu bữa sáng, anh cũng cũng đã tỉnh lại, nhưng vẫn như cũ giả bộ đang ngủ say không để cho Lộc Hàm phát hiện.
Sau khi Lộc Hàm ra khỏi phòng ngủ, Thế Huân mới mở mắt ra, trên mặt hiện ra biểu tình ảo não. Trước khi ngủ phải kềm chế lắm mới không ôm cậu, vậy tại sao trong khi ngủ lại không tự chủ ôm lấy cậu!? Chẳng lẽ ôm Lộc Hàm ngủ đã thành thói quen trong tiềm thức không thể thay đổi!? Thế Huân nhíu mày, phiền não cào cào tóc.
Hô… Thế Huân thở ra một hơi, ý đồ làm ình trầm tĩnh lại. Ôm liền ôm đi, nếu đã thành thói quen, vậy không thể từ bỏ trong một sớm một chiều được, dù sao Lộc Hàm vẫn còn ở bên cạnh mình, không phải đã nói chờ điều tra xem cậu rốt cuộc nói dối, ở sau lưng mình làm ra chuyện xấu xa gì sau đó mới chấm dứt bao dưỡng sao!? Còn nhiều thời gian, thói quen đợi qua một thời gian hẳn bỏ. Thế Huân tự khuyên mình một phen, trong lòng mới tốt hơn chút ít. Nhìn thời gian không còn sớm, liền rời giường mặc quần áo tử tế, sau khi rửa mặt thì ra khỏi phòng ngủ.
Trên bàn đã dọn xong bữa sáng nóng hổi, Thế Huân ngồi trên ghế yên lặng ăn xong bữa sáng. Khi đứng trước gương sửa sang quần áo thì Lộc Hàm cũng đi tới, Thế Huân ngừng tay, giống thường ngày để cho cậu giúp mình tiếp tục sửa sang lại. Lúc này anh lại nhìn vào gương, trông thấy bộ dáng Lộc Hàm cuối đầu giúp mình đeo cà- vạt, nhưng trong lòng đã không còn cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, mà chỉ cảm thấy mình dùng tiền bao nuôi cậu, tất nhiên phải để cậu hầu hạ mình.
Khi Thế Huân ra đến trước cửa cũng không nói với Lộc Hàm kêu cậu ngoan ngoãn ở nhà đợi mình, tuy rằng Lộc Hàm khẳng định sẽ gật đầu đáp ứng, nhưng chẳng phải ở trước mặt thế này sau lưng lại làm thế khác. Thế Huân cũng làm biếng tốn nước bọt, dứt khoát đi thẳng ra cửa.