“Ngô…” Thế Huân đầu đau như búa bổ từ trên giường ngồi dậy, tối hôm qua lại trằn trọc đến chịu không nổi mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Lộc Hàm rời đi đã qua một tuần lễ, Thế Huân vẫn như trước ở lại trong căn nhà này, trãi qua cuộc sống mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Từ sau ngày Lộc Hàm rời đi, Thế Huân cố gắng áp chế cảm giác khác thường trong lòng, cái gì khổ sở!? Cái gì luyến tiếc!? Là cậu ta lừa gạt mình trước, còn ở sau lưng mình đi câu dẫn nam nhân khác. Thế Huân liều mạng nghĩ là Lộc Hàm không tốt, sau khi an ủi mình một phen, trong lòng vẫn có cảm giác giống như thiếu thiếu chút gì, hơn nữa một mình ở trong căn nhà trống rỗng, anh càng cảm thấy cô đơn tịch mịch, giống như mọi không khí ấp áp trong nhà đều bị Lộc Hàm mang theo.
Thế Huân thật sự không biết mình nên làm cái gì, nhàm chán ngồi vào sa lông mở TV, theo thói quen tính giơ cánh tay lên, nhưng bên người lại không có bả vai cho anh khoát. Trong TV chiếu một tiết mục hài, khi quay đầu cũng không có ai có thể cùng nhau thảo luận nói giỡn. Thế Huân vô luận làm cái gì đều không tự chủ nhớ tới Lộc Hàm, hay là đi ngủ, ngủ rồi sẽ có thể đem Lộc Hàm từ trong đầu đuổi đi.
Thế Huân tắm rửa sạch sẽ chui vào ổ chăn, rõ ràng vẫn là chăn điệm kia, nhưng chỉ có cảm giác lạnh lẽo muốn chết, đem chăn bọc từ đầu đến chân, cũng không cảm thấy ấm áp bao nhiêu, Thế Huân đem nguyên nhân đổ thừa cho thời tiết hôm nay không tốt, khống chế bản thân không suy nghĩ đến lúc trước có một thân thể ấm áp để ôm vào trong ngực.
Tắt đèn, Thế Huân bắt buộc chính mình tiến vào giấc ngủ, nhưng càng muốn ngủ trong đầu lại càng thanh tỉnh. Lúc Lộc Hàm còn ở, hai người không có khả năng ngủ sớm như thế, lúc này nhất định là ở trên giường mây mưa thất thường. Nghĩ đến đây, Thế Huân trong đầu tự động hiện ra các loại tư thế lúc hai người hoan ái, còn có cảm giác mất hồn khi tiến vào hậu huyệt chặt khít kia.
“Chết tiệt!” Thế Huân nhỏ giọng chửi một tiếng, nhưng cũng nhịn không được đưa tay vói vào trong quần ngủ nắm lấy dương v*t đã bán cương.
Nhưng chính mình lấy tay tự an ủi sao có thể sảng khoái bằng khi cả hai cùng ân ái. Thế Huân muốn để cho Lộc Hàm giúp mình khẩu giao, cái lưỡi thấp hoạt cao thấp liếm lộng trụ thịt cứng rắn, đầu lưỡi đỉnh tiến lỗ nhỏ kích thích càng nhiều dâm dịch chảy ra, còn dùng khoang miệng dùng ấm áp đem dương v*t gắt gao vây trụ.
“Lộc Hàm…” Thế Huân mở miệng nhẹ giọng rên rĩ. Mỗi lần tới loại thời điểm này, Thế Huân sẽ khẩn cấp muốn đi vào bên trong thân thể Lộc Hàm. Anh muốn tách ra hai chân thon dài của cậu, quỳ ghé vào giữa hai chân cậu, đem đầu lưỡi liếm tiến hậu huyệt, đem lỗ nhỏ vừa khô khốc vừa chặt khít kia nhanh liếm đến thấp nhuyễn, rồi đem dương v*t trướng đau của mình thống một cái đi vào, điên cuồng đích trừu sáp, giao hợp…
Tiếp theo, Lộc Hàm chắc chắn sẽ khe khẽ gọi tên của mình, chất giọng rên rĩ khàn khàn mê người kia khiến cho Thế Huân càng thêm tâm dương khó nhịn, lần lượt trừu sáp ra vào, dương v*t ma xát làm bên trong vách tường trở nên trắng nị, kích thích quy đầu càng trướng càng tê…
“Lộc Hàm Lộc Hàm…” Thế Huân liên thanh gọi tên, tinh dịch nùng trù bắn ở trên tay.
“Hô…” Thế Huân rên dài một tiếng, tình cảm mãnh liệt rút đi, phòng ngủ lại trở về hắc ám, một người nằm trên chiếc giường đôi to như vậy lại càng cảm thấy cô đơn.
Thế Huân rời giường thu dọn một chút rồi lại quay về giường nằm, nghĩ rằng thân thể sau khi bắn tinh sẽ mệt mỏi có thể nhanh chóng ngủ đi, nhưng vẫn là quay qua quay không ngủ được, hai mắt thất thần nhìn lên trần nhà, thẳng đến khi tinh thần cực độ mệt mỏi mới miễn cưỡng ngủ mất.
Ngày hôm sau cũng như thế, Thế Huân cảm thấy không có việc gì làm nên lên giường sớm, ngủ không được liền bất giác nhớ đến Lộc Hàm, rồi mới nghĩ muốn cậu mà bắt đầu thẩm du.
Thế Huân cảm thấy cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không được, chẳng lẽ chính mình cứ vậy mà ỷ lại vào Lộc Hàm!? Cậu ta bất quá chỉ là một MB do mình bao dưỡng, thời gian hai người sống chung cũng không quá lâu, cùng Quan Lâm bên nhau năm năm, sau khi chia tay không phải mình cũng sống rất tốt đó sau. Thế Huân nghĩ như vậy nhưng lại hoàn toàn xem nhẹ việc sau khi anh cùng Quan Lâm chia tay, nếu không phải có Lộc Hàm cẩn thận chăm sóc, ôn nhu làm bạn, tổn thương ở trong lòng làm sao có thể liền vô hình biến mất không thấy.
Thế Huân vì không muốn để ình mỗi đêm nghĩ đến Lộc Hàm mà thẩm du, ban ngày bắt đầu liều mạng làm việc, mỗi ngày đều làm mình mệt đến sức cùng lực kiệt, đến tối mới có thể ở cực độ mệt mỏi cùng buồn ngủ mà mau chóng đi vào giấc ngủ.