"Lộc Hàm, thực xin lỗi!” Lộc Hàm còn chưa dứt lời, đã bị Thế Huân ở phía sau ôm chầm tới.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi…” Những tiếng xin lỗi liên tiếp truyền vào trong tai Lộc Hàm, chỗ cổ đột nhiên cảm nhận được một mảng ấm áp ướt át.
Lúc Thế Huân ép hỏi Vạn lão bản, biết ông ta từng muốn quấy rối Lộc Hàm ở toilet, sau đó bị sự xuất hiện đột ngột của mình phá ngang. Vạn lão bản mới không có thật sự thực hiện được, cho nên anh đã sơ suất đem chuyện này xem nhẹ. Đọc 𝐭ruyện hay, 𝐭ruy cập ngay ﹏ Tr𝑼mTruyen﹒𝑉n ﹏
Thế Huân biết mình đã sai, không nhanh chóng phát hiện Lộc Hàm không phải MB, không nhanh chóng xác định con tim của mình, không nên hoài nghi tình yêu Lộc Hàm đối với mình, lại càng không nên nhẫn tâm đuổi cậu ra khỏi nhà… Điều này sai kéo theo đều kia cũng sai, thành một đống lớn hỗn độn, tóm lại Thế Huân cảm thấy thực có lỗi với Lộc Hàm, rất nhiều chuyện cũng không có cẩn thận nghĩ tới, chỉ nghĩ làm sao mau mau đem được cậu trở về.
Nếu ngày đó mình không có đi quán bar, cũng không đúng lúc muốn đi toilet, như vậy… Hiện tại Thế Huân căn bản là không dám tưởng tượng hậu quả. Nhưng lúc ấy mình đã làm gì đây!? Tin lời nói phiến diện từ Vạn lão bản hoài nghi Lộc Hàm, xem thất kinh của cậu thành chột dạ, châm chọc cậu, nhục nhã cậu, không cho cậu bất luận cơ hội giải thích nào… Ở lúc Lộc Hàm cần mình nhất, chính mình thậm chí không có một câu an ủi, còn tiếp tục sát muối vào miệng vết thương đã chảy máu đầm đìa của cậu.
“Lộc Hàm, thực xin lỗi…” Lộc Hàm bị Thế Huân ôm vào ngực vẫn không nhúc nhích, mà chính anh lúc này lại khống chế không được run rẩy thân thể, thanh âm nghẹn ngào tiếp tục xin lỗi.
“Không quan hệ, đều đã là quá khứ.” Vẫn là câu nói này, ngữ khí thản nhiên không nghe ra nửa điểm cảm xúc. Lộc Hàm gỡ cánh tay đang ôm mình ra, từng bước một đi khỏi tầm mắt của Thế Huân. Chuyện phát sinh nếu đã không còn cách nào quay lại, vậy thì cho nó qua luôn đi. Vô luận tốt hay không tốt, ngọt ngào hay đau khổ đều cũng đã là quá khứ.
“Lộc Hàm…” Lộc Hàm rời đi giống như mang theo cả khí lực toàn thân Thế Huân, hai chân anh mềm nhũn suy sụp ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu vùi vào trông gối, cả người bất lực co thành một đoàn.
Nam nhân áp chế không được, tiếng khóc trầm thấp vọng vào màng đêm yên tĩnh.
Từ sau ngày đó, Thế Huân hiểu được sai làm của mình không thể chỉ dùng vài lời nói là có thể vãn hồi, không tiếp tục tìm Lộc Hàm nói lời xin lỗi nữa. Còn có nếu cậu không muốn gặp mình, Thế Huân cũng sẽ không ngặn chặn cậu ở dưới lầu mỗi ngày nữa, chỉ là đứng ở một chỗ hẻo lánh lẳng lặng nhìn Lộc Hàm tan tầm trở về, sau khi cậu bước vào nhà khuất khỏi tầm mắt, Thế Huân mới lái xe đi.
“Khụ khụ…” Gần đây bởi vì chuyện của Lộc Hàm mà Thế Huân tâm sự nặng nề, hơn nữa công việc hằng ngày ở Ngô thị cũng không thể chậm trễ, bên người lại không có người ân cần chăm sóc, thân thể có làm bằng sắt cũng chịu không nổi sức ép như thế. Không quá vài ngày Thế Huân liền ngã bệnh, sáng sớm khi tỉnh lại vừa đau đầu vừa ho khan.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, Thế Huân chống đỡ thân thể mệt mỏi miễn cưỡng đứng dậy, đi đến vén màn cửa sổ, sắc trời âm u, người đi trên đường đều mang dù, mặt đất cũng đã ướt sũng.
Thế Huân nhớ tới mỗi ngày Lộc Hàm đều là đón xe buýt đi làm, gặp thời tiết này, khẳng định có rất nhiều người chen chút đón xe. Nghĩ đến đây Thế Huân lặp tức thay áo, vội vàng rửa mặt, xong liền lập tức lái xe đến thẳng nhà Lộc Hàm.
“Lộc Hàm.” Lộc Hàm mới bước ra khỏi mái hiên, Thế Huân đã lập tức mở dù ra đón.
“Ngô tiên sinh, có chuyện gì sao!?” Lộc Hàm lịch sự hỏi, khách sáo tựa như vô tình gặp được một người hàng xóm không thân.
Lộc Hàm mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật trong lòng có chút kinh ngạc. Thế Huân mặc dù vài ngày chưa có xuất hiện trước mặt mình, nhưng cậu biết mỗi ngày anh vẫn nấp ở một nơi nào đó nhìn mình về nhà. Việc này nếu là trước kia, Lộc Hàm không biết sẽ cảm động thành bộ dáng gì.
Nhưng hiện tại… Một là Lộc Hàm sợ hãi lại bị Thế Huân làm tổn thương, không dám giống như phía trước liều lĩnh trả giá, tình nguyện để hai người cứ như vậy cắt đứt quan hệ, tùy rằng không có kết quả nhưng cũng sẽ không tái bị thương.
Hai là việc Thế Huân xin lỗi rồi thổ lộ tâm ý, Lộc Hàm cảm thấy đây chỉ là cảm xúc nhất thời khi anh đột nhiên biết rõ chân tướng, qua một thời gian sẽ bị thái độ lãnh đạm của mình làm mất hết kiên nhẫn. Dù sao lấy điều kiện của Thế Huân muốn dạng người nào lại không có, không tất yếu phải luôn ăn nói khép nép phục ở bên cạnh mình. Nhưng hôm nay mới sáng mà Thế Huân đã chạy tới. Đây là hiện tượng lúc trước chưa bao giờ có, chẳng lẽ là có cái gì việc gấp sao!?