Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 125: Chờ đợi




“Cậu hôm qua có xem dự báo thời tiết không!?” Sau khi tạm biệt Lộc Hàm, Thế Huân liền trực tiếp trở về công ty, mới vừa bước chân vào đại sảnh liền túm lấy một nhân viên mạc danh kỳ diệu hỏi.
“Có… có.” Chuyện Ngô tổng gần đây tâm tình không tốt mọi người ở công ty đều biết, nhân viên này bị hỏi lập tức sửng sốt, lại không hiểu Thế Huân hỏi cái này làm gì, chỉ phải hết sức cẩn thận cẩn thận đáp lời.
“Vậy có phải trời sẽ mưa cả ngày hôm nay không!?” Thế Huân khẩn trương truy vấn người nhân viên.
“Đúng.. đúng vậy, nghe nói chiều tối trời còn có thể mưa to hơn.” Người nhân viên bị Thế Huân nhìn như vậy càng khẩn trương hơn, nhanh chóng dựa theo báo cáo thời tiết mà trả lời.
“Mưa to!? Thật tốt quá.” Biểu tình khẩn trương của Thế Huân nháy mắt trầm tĩnh lại, vừa lòng vỗ vỗ bả vai người nhân viên, hết sức cao hứng rời đi.
Tại sao Ngô tổng nghe có mưa to lại đột nhiên trở nên cao hứng!? Nhìn Thế Huân đi đường giống như đang nhúng nhảy, bộ dạng sung sướng thoải mái, nhân viên đầu đầy mờ mịt gãi gãi đầu.
“Ngô tổng, chào buổi sáng.” Thư ký nhìn thấy Thế Huân từ đàng xa đi tới, lập tức đứng dậy chào hỏi. Gần đây Ngô tổng tính khí không thuận, hễ một chút là nổi giận, mà thư ký lại là người gặp anh thường xuyên nhất, nên mỗi ngày đều thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Ngô tổng.
“Chào buổi sáng.” Thế Huân quay đầu, nở nụ cười cực kỳ sáng lạng với thư ký.
A a a! Ngô tổng cười! Anh đã bao lâu rồi chưa có cười qua!? Một tháng!? Hai tháng!? Hôm nay là xảy ra chuyện gì!? Mặt trời mọc từ hướng tây! Không đúng không đúng, hôm nay trời mưa không thấy mặt trời… Thư ký miên man suy nghĩ, thẳng đến khi Thế Huân đã đi vào phòng, cũng chưa từ trong kinh hãi mà khôi phục lại.
Chiều tối có mưa to, vừa đúng là lúc Lộc Hàm tan tầm, lại có thể mượn thời tiết không tốt, lấy lý do kẹt xe đón hắn tan tầm … hắc hắc… Sau khi Thế Huân đi vào văn phòng căn bản là vô tâm công tác, một mình ngồi trên ghế cười đến thoải mái, một bộ dáng ngoác miệng ngốc nghếch.
Chủ đề ngày hôm nay nhân viên Ngô thị thảo luận nhiều nhất chính là việc tâm tình Ngô tổng đột nhiên chuyển biến tốt sau hơn một tháng âm trầm, theo như một nhân viên nói thì buổi sáng sau khi Ngô tổng nghe được sẽ có mưa to liền lặp tức cao hứng, thế là nhân viên trên dưới Ngô thị đều cầu nguyện tốt nhất sau này mỗi ngày đều có mưa to.
Hôm nay Thế Huân cứ mỗi năm phút là liếc nhìn đồng hồ một lần, luôn cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm, thật vất vả mới chờ được đến chiều tối, nhìn ra ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết nói thật chính xác, cơn mưa dần dần có xu hướng chuyển lớn.
“Tôi đi trước.” Thế Huân vội vàng chuyển giao việc cho thư ký,nói một câu, cơ hồ là nửa đi nửa chạy khỏi văn phòng.
“Ngô tổng đi thong thả.” Sau khi thư ký nói lời tạm biệt, thân ảnh Thế Huân đã biến mất ở trong thang máy.
Hô… Hôm nay cuối cùng không cần tăng ca, thư ký nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hơn một tháng nay, Ngô tổng mỗi ngày đều làm việc tới “Mất ăn mất ngủ”, nhân viên Ngô thị vì vậy cũng phải tăng ca thêm giờ. Bất quá hôm nay tâm tình Ngô tổng đột nhiên chuyển tốt, vừa rồi rời đi vẻ mặt còn tươi cười, hy vọng “Chuỗi ngày đau khổ” của nhân viên Ngô thị đến đây chấm dứt.
Khi Thế Huân lái xe đến công ty Lộc Hàm, cậu còn chưa tan tầm, Thế Huân bước xuống xe mở dù, đứng ở trong mưa chờ đợi.
“Ôi chao, nhìn đi nhìn đi, người đàn ông đứng ở kia thật suất chúng nha, chiếc xe bên cạnh anh ta cũng thực có phong cách, là bảo mã mới nhất a. Chậc chậc, đẹp trai đi xe xịn, đúng chuẩn!”
“Chính là chính là, nhìn vẻ mặt anh ta ngọt ngào tươi cười, không phải là đang đợi bạn gái đi! A a, tôi mà là cô gái kia chắc là hạnh phúc tới chết mất!”
“Thôi đi, hiện tại bộ không nghe câu hảo nam nhân đều là có bạn trai sao, anh đẹp trai nhất định đang đợi bạn trai rồi!”

Diện mạo Thế Huân đích xác rất hấp dẫn người khác, người qua đường tới lui đều nhìn anh mà chỉ trỏ bàn tán, nhưng Thế Huân lại không có bất luận phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn tòa nhà nơi Lộc Hàm sẽ đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.