Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 127: Lo lắng




Sau khi Thế Huân hướng các nhân viên phát tiết xong, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, trực tiếp theo thang máy lên lầu.
“Ngô tổng, sớm.” Thư ký tương đối tinh mắt, vừa thấy Thế Huân sắc mặt khó coi đi tới, lập tức cung kính đứng lên.
“Ân… Khụ khụ…” Trên mặt Thế Huân đã sớm không còn nụ cười sáng lạn của ngày hôm qua, tùy tiện ứng thanh, còn nhíu mày ho khan hai tiếng.
“Ngô tổng có phải thân thể không thoải mái hay không!?” Thư ký nhanh nhẹn cẩn thận hỏi.
“Không sao.” Thế Huân khoát tay đi vào văn phòng.
“Khụ khụ… ngô… khó chịu muốn chết…” Thế Huân vừa ngồi vào ghế đã cảm thấy một trận ho khan, sau khi ho xong, yết hầu vừa nóng vừa đau.
Ngày hôm qua sau khi Lộc Hàm rời đi, Thế Huân thất hồn lạc phách đi về nhà, tâm tình không tốt cộng thêm thời tiết thay đổi không mặc quần áo đủ ấm, cơ thể vốn đã sinh bệnh càng trở nên khó chịu. Thế Huân sờ sờ cái trán nóng bỏng của mình, không cần đo nhiệt độ cũng biết đã phát sốt, cơm chiều cũng chưa ăn, trực tiếp uống thuốc hạ sốt rồi lên giường ngủ.
Sáng sớm Thế Huân tỉnh lại thân thể vẫn là không thoải mái, bất quá sốt lui được một chút, liền cứng rắn chống đỡ rời khỏi giường. Không ăn sáng, trực tiếp để bụng đói đi đến công ty.
Từ hôm qua tới giờ Thế Huân chưa ăn bất kỳ thứ gì, dạ dày đói từng trận co rút đau đớn, nhưng yết hầu lại khó chịu đến ngay cả nuốt nước miếng cũng đau, đầu còn mơ mơ hồ hồ, cả người và tâm đều khó chịu đến không chịu nổi. Đáy lòng Thế Huân dâng lên một trận chua sót, lúc Lộc Hàm còn ở bên, mình làm gì phải chịu nỗi khổ này, thật sự là trời làm sai còn có thể tha thứ, người làm sai thì không thể sống mà.
“Ngô tổng.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của thư ký.
“Vào đi…” Thế Huân chống đỡ tinh thần ngổi thẳng dậy.
“Ngô tổng, mấy ngày nữa là sinh nhật anh, năm nay anh tính sao!? Hay là vẫn giống như năm trước mời các vị chủ quản mở một buổi PARTY!?” Thư ký đi đến trước mặt Thế Huân, hỏi anh sinh nhật năm nay dự định làm sao. Năm rồi Thế Huân ở công ty mởi một buổi PARTY, đem chủ quản cùng nhân viên tụ hội củng cố chút tình cảm, sinh nhật chỉ là thứ yếu, Thế Huân chủ yếu là muốn đề cao tinh thần đoàn kết trong công ty. Rồi sau đó mới cùng Quan Lâm trãi qua sinh nhật cùng nhau.
“Thôi khỏi, năm nay sẽ không làm. Tới sinh nhật của tôi tặng mỗi người một bao lì xì là được rồi.” Thế Huân khoát tay, mấy ngày nay bởi vì Lộc Hàm mà ngay cả sinh nhật anh cũng quên, hiện tại làm gì còn có tâm trạng mở PARTY.
“Vâng Ngô tổng. Nếu như không còn chuyện khác, tôi ra ngoài trước.” Thư ký hỏi một tiếng, thấy Thế Huân gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng.
Có lẽ sinh nhật năm nay chỉ một mình nh đón đi… Sau khi thư ký rời đi, Thế Huân mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Nếu Lộc Hàm còn, nhất định làm ình một bữa tiệc phong phú, rồi sau đó hai người sẽ trãi qua một đêm đầy lãng mạn cùng mãnh liệt… nguyện vọng duy nhất của Thế Huân trong ngày sinh nhật là hôm đó Lộc Hàm có thể bồi ở bên cạnh mình.
Vài ngày kế tiếp thời tiết chuyển tốt, Thế Huân cũng không tìm được lý do đón đưa Lộc Hàm nữa, huống chi cậu rõ ràng đều cự tuyệt, Thế Huân cũng chỉ có thể như trước mỗi ngày nấp ở một góc hẻo lánh nhìn trộm Lộc Hàm.
Lộc Hàm biết mỗi ngày Thế Huân đều đứng ở dưới nhà chờ mình đi làm về, nhưng cũng chỉ làm bộ như không phát hiện. Hai người tự nhiên chậm rãi tạo nên một cục viện giằng co lằng nhằng.
“Mẹ, con đi làm.” Sáng sớm trước khi rời nhà, Lộc Hàm thông báo với mẹ một tiếng, rồi mới đến cửa thay giày đi làm.
“A. Đúng rồi Lộc Hàm, tối qua khi mẹ về có nhìn thấy Ngô tiên sinh ở dưới lầu, cậu ấy nói có chuyện đến tìm con, mà con cũng không hiểu chuyện gì hết, cũng không biết mời người ta vô nhà ăn cơm.” Mẫu thân đột nhiên nói đến việc ngày hôm qua gặp Thế Hu6n, dẫn theo chút khẩu khí oán giận Lộc Hàm.
“Anh ấy… anh ấy nói có việc gấp phải về nhà.” Lộc Hàm chột dạ biện lý do, thầm nghĩ sau này không thể để cho Thế Huân đến tìm mình nữa, công ty không được, dưới lầu nhà mình cũng không được. Thời gian lâu, mẫu thân đụng mặt anh nhiều lần chắc chắn sẽ sinh nghi. Nhưng Lộc Hàm nhớ lại lúc bảo Thế Huân không được đến công ty của mình, sắc mặt anh lặp tức trở nên trắng bệch, trong lòng Lộc Hàm lại sinh ra vài phần khó chịu, có chút không đành lòng lại đi đả kích Thế Huân.
“Mẹ xem thần sắc Ngô tiên sinh rất khó coi, không biết có phải thân thể không khỏe hay không nữa?” Mẫu thân tựa hồ vẫn chưa phát hiện khác thường của Lộc Hàm, tiếp tục thuận miệng hỏi.
“A! Thân thể của anh ấy không thoải mái sao!?” Lộc Hàm đang đẩy cửa chuẩn bị bước ra, nghe được lời này của mẫu thân lặp tức khẩn trương quay đầu.
“Sắc mặt cậu ấy tái nhợt như tờ giấy trắng, vừa nhìn đã biết là sinh bệnh. Con ngày hôm qua gặp mà không nhìn ra sao…” Mẫu thân có chút bất mãn trừng mắt nhìn Lộc Hàm một cái.
“Mẹ, thời gian không còn sớm, con đi làm đây.” Lộc Hàm không đợi mẫu thân nói xong, liền lập tức rời khỏi nhà.
Lộc Hàm rất nhanh chạy đến thang máy, vừa thấy thang máy còn mấy tầng nữa mới xuống tới, cũng không nhẫn chờ đợi, may mắn nhà cậu chỉ ở lầu 6, liền trực tiếp theo cầu thang bộ chạy xuống.
Tới dưới lầu, Lộc Hàm ngay cả thở ra cũng không đợi, quay đầu nhìn chỗ Thế Huân mỗi ngày hay đứng, vừa thấy không có ai liền lo lắng chung quanh tìm kiếm. Nhưng tìm vài vòng đều không thấy được thân ảnh của anh.
Thế Huân chưa có tới! Thật sự sinh bệnh!? Có nghiêm trọng không!? Lộc Hàm không khỏi lo lắng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.