Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 136: Về nhà




Trận hỏa hoạn cuối cùng cũng được dập tắt, một ít người bị thương nặng được nhân viên cứu thương dùng cáng mang ra khỏi tòa nhà.
“Tiên sinh tiên sinh, xin chờ một chút, tôi giúp anh băng bó vết thương.” Bác sĩ gắt gao đuổi theo Thế Huân đang chạy lanh quanh.
“Lộc Hàm Lộc Hàm…” Thẳng đến khi hỏa hoạn được dập tắt thì vẫn không tìm thấy Lộc Hàm, Thế Huân gọi đến cổ họng đã muốn rách bươm, hai mắt cũng gấp đến độ toát ra tơ máu, tay trái che lấy miệng vết thương ở tay phải, chạy lại từng cáng cứu thương lo lắng tìm kiếm Lộc Hàm.
“Thế Huân!” Tiếng gọi quen thuộc vang lên, một bóng người đột nhiên lao tới.
“Lộc Hàm…” Thế Huân thiếu chút nữa bị đẩy ngã, an ổn thân thể, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Lộc Hàm.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, em giúp công ty đi đưa văn kiện, em nghĩ anh đợi không được sẽ đi, không nghĩ tới tòa nhà văn phòng sẽ cháy, đều tại em không tốt, đáng lẽ nên nói với anh một tiếng, em… em…” Một khắc khi nhìn thấy Thế Huân từ tòa nhà đi ra, cảm giác vui sướng khiến nước mắt Lộc Hàm như nước sông vỡ đê, tình cảm đè nén lâu nay cũng dâng trào, gắt gao ôm lấy cổ Thế Huân, đứt quãng giảng giải, nghẹn ngào đến cơ hồ khóc không thành tiếng.
“Em không sao là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…” Thế Huân cũng cảm giác sóng mũi cay cay, khẽ vuốt lưng Lộc Hàm giúp cậu nhuận khí.
“Tiên sinh, miệng vết thương của anh…” Bác sĩ đã chạy tới, đánh gãy nùng tình mật ý của hai người
“Anh bị thương!” Lộc Hàm né ra ôm áp của Thế Huân, vừa rồi quá kích động, hiện tại mới chú ý thấy trên lưng anh bị lửa thêu còn tràn đầy bọt nước, cánh tay phải bị vật gì đập trúng huyết nhục mơ hồ.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ xử lý một chút là được. Bác sĩ làm phiền anh.” Thế Huân nhẹ nhàng bâng quơ nói, vì không muốn Lộc Hàm lo lắng, chủ động vươn tay để bác sĩ băng bó, một tay kia thì nắm lấy tay Lộc Hàm, mười ngón tay hai người đan xem cùng một chỗ.
Bác sĩ băng bó xong, lại dặn một số lưu ý cần nhớ, Lộc Hàm đứng bên cạnh nghe rất chăm chú. Bất quá cũng may Thế Huân coi như may mắn, không có thương tổn đến gân cốt, nhưng muốn vết thương mau lành, phải tận lực giảm bớt hoạt động của tay phải.
“Lộc Hàm…” Bác sĩ đi rồi, Thế Huân vẫn như trước nắm chặt tay Lộc Hàm không buông. Kỳ thật Thế Huân rất cảm ơn trận hoả hoạn này, nhìn phản ứng vừa rồi của Lộc Hàm, anh cũng biết cậu đã tha thứ ình, chỉ cần Lộc Hàm có thể trở về bên cạnh mình, Thế Huân cảm thấy dù có bị thương nặng thêm chút nữa cũng không sao.
“Em lái xe đưa anh về nhà.” Lộc Hàm đau lòng sờ sờ lớp băng gạt trên tay Lộc Hàm.
“Được.” Thế Huân mỉm cười gật đầu, nắm tay Lộc Hàm hướng xe của mình đi qua.
“Như vậy hai người chúng ta làm sao lên xe.” Hai người đi đến xe, Lộc Hàm thấy Thế Huân vẫn không có ý định buông mình ra, giơ lên hai bàn tay đang gắt gao nắm chặt trước mặt Thế Huân, nghịch ngợm tươi cười.
“Lộc Hàm…” Thế Huân đã bao nhiêu lâu chưa từng thấy qua cậu mỉm cười. Nụ cười này so với sinh nhật lần trước của anh là bất đồng, đây là nụ cười hiểu ý nhau, buông bỏ tất cả khúc mắc trong lòng. Thế Huân cảm động không thôi, tiến lên một bước đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực.
“Bận rộn hơn nữa ngày, tay anh lại bị thương, chúng ta về nhà trước.” Lộc Hàm phóng nhuyễn thân thể, toàn tâm toàn ý mà dựa vào lòng ngực Thế Huân. Anh có thể không màn sinh tử vọt vào đám cháy cứu mình, cậu còn cái gì không thể tha thứ, còn điều gì không thể tin tưởng.
“Ừm, chúng ta về nhà.” Thế Huân thật mạnh gật đầu đáp ứng, trong lòng tràn đầy vui sướng, biết rõ lúc này đây Lộc Hàm đúng thật là đã “Về nhà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.