Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 137: Hợp lại




Hai người lái xe về đến nhà, vừa bước xuống xe Thế Huân liền lại chạy nhanh qua bên cạnh Lộc Hàm nắm lấy tay cậu, vẫn là mười ngón tay đan nhau thật chặt. Lộc Hàm cũng rất ngoan ngoãn để anh nắm lấy tay mình dắt vào nhà.
"Lộc Hàm…” Thế Huân kéo Lộc Hàm ngồi xuống ghế sofa, si ngốc nhìn dung nhan mà mình ngày nhớ đêm mong. Lộc Hàm thật sự đã trở về bên cạnh mình, trong lòng Thế Huân ngập tràn hạnh phúc, nhưng mộng đẹp bỗng dưng trở thành sự thật làm anh có cảm giác không thực, trong lúc nhất thời Thế Huân cũng không biết mình nên làm cái gì, chỉ có thể chăm chú nhìn Lộc Hàm không chuyển mắt.
“Cơm chiều muốn ăn cái gì!?” Lộc Hàm dịu dàng hỏi một câu, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, giống như bộ dáng lúc trước khi còn sống cùng Thế Huân, bất quá hiện tại thoạt nhìn biểu tình có thoải mái hơn một chút. Kỳ thật có rất nhiều chuyện chẳng qua là vì chấp niệm, nếu hôm nay Thế Huân thật sự xảy ra chuyện gì, trong lòng Lộc Hàm không biết sẽ hối hận đến dường nào.
Có lẽ lần thứ hai trả giá cho tình cảm vẫn sẽ nhận lấy sự tổn thương, hoặc là sẽ nhận được niềm hạnh phúc. Cố lấy dũng khí nếm thử một lần vẫn tốt hơn nhiều so với chờ đợi để rồi hối hận khi chân chính mất đi. Đương nhiên Lộc Hàm nghĩ được như thế, cũng bởi vì những biểu hiện của Thế Huân làm cậu tin tưởng anh là thật lòng thích mình, trận hỏa hoạn vừa rồi là một cơ hội, để Lộc Hàm tự đẩy tâm tư mình về phía trước một bước, quyết tâm cùng Thế Huân bắt đầu lại một lần nữa.
“Lộc Hàm Lộc Hàm…” Câu hỏi vô cùng đơn giản, nhưng lại làm Thế Huân nháy mắt đỏ mắt, thì thào gọi nhỏ đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực. Anh cảm thấy cho dù hiện tại hai người cái gì cũng không làm, chỉ cần ôm nhau như thế cũng đã vô cùng thỏa mãn.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu. Trận hỏa hoạn vừa rồi làm Thế Huân vừa lo lắng vừa hãi hùng, lại thật nhanh chạy vào đám cháy tìm kiếm Lộc Hàm, tay còn bị thương, gây sức ép đến hiện tại tuy rằng trong lòng anh ngọt ngào hạnh phúc, nhưng trên mặt vẫn là khó nén mệt mỏi. Lộc Hàm lo lắng cho thân thể anh, nhẹ nhàng đẩy anh ra sau đó đứng lên đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm chiều.
Thế Huân cũng đi theo, tay bị thương không thể giúp đỡ, liền đứng ở một bên thần tình hạnh phúc tươi cười nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm đi đến chỗ nào, ánh mắt của anh liền di động đến chỗ đó. Thật vất vả hai người mới lại được ở chung, Thế Huân sẽ thời thời khắc khắc đem cậu nhét vào trong phạm vi tầm mắt của mình.
Trong nhà thật sự không có thứ gì có thể dùng để nấu cơm, Lộc Hàm cũng chỉ có thể giống lần sinh nhật của Thế Huân, nấu một ít cháo gạo nếp.
Hai người mặt đối mặt ngồi trước bàn ăn cháo. Tay phải Thế Huân bị bó bột không có khả năng hoạt động, chỉ có thể dùng tay trái ăn. Dù sao cũng không thuần thục, cầm muỗng múc cháo cũng tốn rất nhiều sức lực.
“Em đút anh ăn.” Nhìn động tác có chút ngốc của Thế Huân, Lộc Hàm cảm thấy đau lòng, kéo ghế ngồi lại gần anh, lấy muỗng từ tay anh, uyển chuyển múc một muỗng cháo đưa lên miệng của anh.
“Ân…” Thế Huân ngoan ngoãn hé miệng ăn cháo, trong lòng hỗn loạn, anh chính là cảm thấy cháo Lộc Hàm uy tới ăn rất ngon, thậm chí hiện ở trong lòng còn có chút nén giận hoả hoạn kia tại sao không phát sinh sớm một chút, chính mình tại sao không có sớm một chút bị thương.
Lộc Hàm uy Thế Huân ăn xong cháo, chính mình tùy tiện ăn vài muỗng, sau đó bưng bát vào nhà bếp tẩy rửa. Thế Huân đương nhiên lại đứng dậy đi theo đuôi. (Ngô đại thiếu gia cũng biết sợ lại bị mất "vợ" nữa =]]]])
“Thời gian không còn sớm, anh nghỉ ngơi đi, em cũng cần phải trở về.” Thu thập xong nhà bếp, Lộc Hàm nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối đen, liền cáo từ chuẩn bị trở về nhà mình.
“Lộc Hàm không cần…” Thế Huân nghe thấy Lộc Hàm nói phải đi, lập tức liền trở nên luống cuống.
“Em về thu dọn một chút, sáng mai lại trở qua. Tay anh bị thương, làm việc gì cũng không tiện, sáng mai em sẽ lại sớm một chút giúp anh nấu bữa sáng.” Lộc Hàm vừa rồi nhận được điện thoại của quản lý, nói công ty bởi vì này lần hỏa hoạn này mà tổn thất nghiêm trọng, tạm thời không có biện pháp kinh doanh, nói cách khác cậu vừa mới tìm được công việc mới không lâu liền lại thất nghiệp. Lộc Hàm nghĩ, dù sao lần này Thế Huân cũng là vì mình nên mới bị thương, hơn nữa hai người cũng coi như là đã bắt đầu lại, liền tính toán trước tiên cứ chăm sóc cho đến khi vết thương Thế Huân tốt lên rồi mới đi tìm việc làm.
“Được được được… anh đưa em về…” Nghe Lộc Hàm nói ngày mai lại đến, trong lòng Thế Huân cao hứng khôn xiết, không ngừng gật đầu đồng ý, mặc vào áo khoác muốn đưa Lộc Hàm về nhà.
“Thôi đừng, tay anh không tiện lái xe! Anh còn kiên trì, ngày mai em liền không tới.” Lộc Hàm lo lắng vết thương trên tay Thế Huân nên không cho anh đưa về, nhưng Thế Huân lại cố ý muốn đưa, cậu cũng chỉ có thể nói ra lời “Uy hiếp”. Hiện tại cậu ở bên cạnh anh đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn cái loại cảm giác vừa cẩn thận vừa sợ hãi, thậm chí còn có thể nghịch ngợm nói giỡn mấy câu. Có lẽ bởi vì cùng Thế Huân xảy ra nhiều chuyện như thế, Lộc Hàm trả giá cũng đã trá giá, trốn tránh cũng đã trốn tránh, ngọt ngào hay thương tâm đều đã trãi qua, vừa rồi trận hỏa hoạn đó cũng coi như một lần sinh ly tử biệt, tâm tính so với trước kia trở nên bình thản hơn rất nhiều.
“Anh không tiễn anh không tiễn…” Biết rất rõ ràng Lộc Hàm chỉ là nói đùa, nhưng Thế Huân vẫn khẩn trương lắc đầu liên tục. So sánh với Lộc Hàm, hiện tại đích Thế Huân lại vừa lúc tương phản, tình yêu thật vất vả mới tìm về được, tất nhiên phải liều mạng cẩn thận dụng tâm quý trọng.
“Lộc Hàm…” Đến lúc ly biệt, Thế Huân vạn phần không nỡ chia tay đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực, lại luyên thuyên dặn dò nào là đi đường cẩn thận, về đến nhà phải lập tức gọi cho anh, sau đó mới cực kỳ không tình nguyện để cậu về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.