Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 15: Đùa cợt




Lộc Hàm đi theo phía sau Thế Huân, hai người một trước một sau nhanh chóng vào thang máy.
Đèn thang máy báo hiệu đang đi lên, một bầu không khí vô cùng áp lực bịt kín cả không gian.Thế Huân nghiêm mặt mím môi không nói một lời, Lộc Hàm đứng bên cạnh anh lòng cũng đang vô cùng bất an.
Âm thanh “Leng keng” nhắc nhở đã tới nơi, đánh vỡ bầu không khí tẻ nhạt giữa hai người, Thế Huân bước khỏi thang máy đầu tiên, Lộc Hàm cũng nhanh chóngchạy theo sau.
“Đóng cửa lại.” Thế Huân đi vào văn phòng ngồi lên ghế, phân phó cho Lộc Hàm đang đi theo phía sau của mình.
Lộc Hàm đóng cửa kĩcàng, sau đó xoay người thấp đầu đứng đối diện với Thế Huân.
“Tiền lương và phúc lợi của Ngô thị kém đến mức nhân viên phải đi làm thêm công việc của một MB!?” Thanh âm châm chọc của Thế Huân vang lên trên đỉnh đầu Lộc Hàm.
“Ngô tổng, tôi…” Lộc Hàm quẫn bách ngẩng đầu, lại nhìn thấy biểu tình đùa cợt cùng khinh thường của Thế Huân, cậu há miệng thở dốc không biết nên giải thích như thế nào.
“Đương nhiên, tôi tin rằng cậu để đàn ông làm một đêm so với một tháng tiền lương không chừng còn nhiều hơn, hơn nữa làm thêm là tự do của cậu, nhưng là xin cậu trước khi nâng mông lên cho người khác làm thì hãy đem công tác của mình làm tốt trước đã, bằng không thì liền cút! ” Thế Huân đột nhiên thay đổi sắc mặt, cầm bản báo cáo ném thẳng về phía Lộc Hàm, những trang giấy phiêu tán lả chả trước mặt cậu trước khi rơi rải rác trên sàn nhà. Dưới cơn thịnh nộ, Thế Huân đã sớm quên buổi sáng hôm đó Lộc Hàm căn bản chưa từng cầm tiền của anh.
“Tôi…” Lộc Hàm mở miệng định nói cái gì, nhưng lại nghĩ mình dù sao cũng sắp từ chức, dù sao sau này hai người sẽ không còn gặp mặt, thôi thì để Thế Huân nghĩ sao cũng được. Cậu ngậm miệng cắn chặt khớp hàm, chậm rãi ngồi xổm người xuống đem bản báo cáo trên đất nhặt lên.
“Hừ! …” Thế Huân hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị tiếp tục giáo huấn Lộc Hàm, di động lại đột nhiên vang lên.
“Lâm!” Nhìn đến số điện thoại, sắc mặt Thế Huân lập tức chuyển biến, đè xuống tức giận đón nghe điện thoại, thanh âm cũng trở nên sung sướng hơn nhiều.
Nghe được Thế Huân hô lên tiếng này, khuôn mặt vốn đã không tốt của Lộc Hàm lại càng thêm tái nhợt.
“Cậu đi ra ngoài trước đi.” Thế Huân che microphone hướng Lộc Hàm khoát tay, hiển nhiên cuộc gọi này của Quan Lâm làm cho anh không còn tâm tình mà bận tâm đến Lộc Hàm nữa.
“Lâm, chuyện đứa nhỏ đã được giải quyết, chúng ta sẽ không chia tay đúng không!?” Lộc Hàm mới bước ra khỏi văn phòng, còn chưa kịp đóng cửa đã nghe thanh âm đầy mong chờ của Thế Huân. Cậu căng thẳng trong lòng, động tác đóng cửa cũng chậm một chút, cậu muốn biết Thế Huân và Quan Lâm đến cuối cùng có chia tay hay không, nhưng rồi lại liều mạng nhắc nhở việc này cùng mình không có liên hệ, yên lặng thở dài, yên lặng đóng cửa, sau đó quay người đón thang máy xuống tầng dưới.
"Thế Huân, anh buổi tối mấy giờ thì về nhà!?” Trái ngược với thanh âm vội vàng của Thế Huân, giọng nói của Quan Lâm lại có vẻ rất bình tĩnh.
“Lâm, muốn tối nay về nhà ăn cơm phải không? Anh sẽ về trước để nấu cho em.” Từ khi mẹ của Quan Lâm bị chuẩn đoán ung thư, Quan Lâm cũng ít khi về lại căn nhà chung của hai người, hiện tại lại đột nhiên hỏi làm Thế Huân trong lòng đặc biệt cao hứng.
“A, không cần. Em định về lấy đồ, thuận tiện trả lại anh chìa khóa nhà…” nụ cười trên mặt Thế Huân lập tức đông cứng, không đợi cho Quan Lâm nói xong, di động đã từ bên tai anh rơi xuống mặt đất…
“Lộc Hàm, Lộc Hàm, Ngô tổng nói cái gì!? Không có làm khó dễ cậu đi!?” Lộc Hàm mới vừa trở lại phòng tài chính, quản lý tài chính vẻ mặt đầy khẩn trương đã tiến lại hỏi.
“Không sao, Ngô tổng chỉ là bảo tôi đem báo cáo sửa lại một chút.” Lộc Hàm xé hạ khóe miệng, lộ ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, hướng quản lý tài chính giơ giơ bản báo cáo trong tay.
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Lộc Hàm, hôm nay thật sự cảm ơn cậu, cậu yên tâm, sau này có cơ hội tăng lương hay thăng chức, tôi sẽ dành cho cậu đầu tiên.” Quản lý tài chính lau lau cái trán đầy mồ hôi, cuối cùng cũng yên lòng, mở ra vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ bả vai Lộc Hàm.
“Cám ơn quản lí. Nhưng mà… Tôi có chút chuyện cá nhân, dự định sẽ từ chức, còn phải phiền anh sắp sếp nhân viên thay thế tôi.” Lộc Hàm đã định sẽ từ chức, thừa dịp này nói ra luôn. Cậu ở trong lòng âm thầm khuyên bảo chính mình, mặc kệ Thế Huân có hiểu lầm hắn là MB, mặc kệ Thế Huân có cùng Quan Lâm chia tay hay không, cùng cậu đã không còn quan hệ.
“A… Từ chức!? A, cũng tốt, tôi sẽ mau chóngan bày nhân viên thay thế cậu. Lộc Hàm a, mất đi một nhân tài ưu tú như cậu, công ty chắc chắn sẽ phải tổn thất lớn…” Quản lý tài chính chưa kịp phản ứng nên hơi sửng sốt một chút. Bất quá nghĩ lại nếu vạn nhất một ngày nào đó việc Lộc Hàm thay hắn chịu tội rơi vào tay Thế Huân, thì nhất định là phiền phức lớn, vừa lúc hiện tại Lộc Hàm từ chức đi rồi, mình có thể an tâm. Nghĩ đến đây quản lý lập tức trở nên cao hứng, lại nhanh nhẹn mở miệng khen Lộc Hàm vài lời khách sáo.
“Quản lí, tôi đi làm báo cáo, Ngô tổng nói anh ấy cần gấp.” Lộc Hàm ngăn lại màn thao thao bất tuyệt của quản lý tài chính, nói một câu liền quay về chỗ ngồi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.