Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 194: Dắt tay [end]




“Áo lông em đặt ở bên trái hành lý, dự báo thời tiết nói bên đó mấy bữa này nhiệt độ giảm, nhớ rõ phải mặt thêm áo, còn có…” Lộc Hàm cuối người giúp Thế Huân sửa sang lại quần áo, miệng còn một bên liên miên dặn dò.
“Bà xã đi cùng anh nha!?” Thế Huân đi đến phía sau Lộc Hàm, đưa cậu chặn ngang ôm lấy, rồi mới dùng song chưởng hoàn trụ thắt lưng Lộc Hàm, thân thể kề sát vào lưng cậu. Thế Huân quay đầu đem miệng ghé vào bên tai Lộc Hàm, đem vành tai mềm mại ngậm lấy nhẹ nhàng mút.
“Anh đi bàn chuyện làm ăn, lại không cần em hỗ trợ, em đi để làm chi! Đừng làm rộn, để em kiểm tra hành lý xem còn quên cái gì không.” Lộc Hàm cười né tránh miệng Thế Huân, cánh tay đẩy đẩy phía sau, ý bảo Thế Huân buông mình ra.
“Không cần kiểm tra, nên mang đều đã mang. Bà xã đừng lãng phí thời gian, chúng ta vài ngày sẽ không gặp nhau…” Dựa theo mức độ ngày thường của hai người, Lộc Hàm nếu không đi, Thế Huân nhất định sẽ trăm phương nghìn kế dụ cậu đáp ứng mới được. Nhưng giờ phút này Thế Huân lại không tiếp tục dây dưa nữa, trong mắt thoáng hiện ra một tia cười chứa đầy hàm ý, tay liền vội vàng sờ loạn vào trong quần ngủ của Lộc Hàm, trực tiếp bao trùm bộ vị mẫn càm giữa hai chân cậu.
“Đừng…” Lộc Hàm còn muốn giãy ra đi kiểm tra hành lý, nhưng khố gian bị anh xoa nắn vài cái, dương v*t liền cương, hai chân mềm nhũn vừa lúc bị Thế Huân phía sau kéo vào trong lòng…
Ngày thường hai người đều dính cùng một chỗ, Thế Huân đi lần này Lộc Hàm đặt biệt mong nhớ, có thể nói là trải nghiệm tư vị một mình mất ngủ. Nhưng gọi điện thoại lại sợ ảnh hưởng đến công việc của Thế Huân, cho nên cậu mỗi ngày đều mỏi mắt chờ mong anh gọi điện về, nhưng Thế Huân ở bên kia tựa hồ đặc biệt bận rộn, mỗi lần cũng không nói quá mấy câu, bất quá mỗi ngày đều có thể nghe giọng nói của anh, Lộc Hàm đã cảm thấy thực thỏa mãn.
Qua ba bốn ngày, Thế Huân gọi điện thoại về nói công tác tài chính bên kia gặp chút vấn đề muốn Lộc Hàm qua cùng nhau bàn luận. Lộc Hàm vốn đã nhớ Thế Huân muốn chết, trong lòng đã có chút hối hận lúc đầu không đáp ứng đi cùng anh. Hiện tại là vì công việc, Lộc Hàm lập tức bay qua bên đó tìm Thế Huân.
Sau khi Lộc Hàm xuống máy bay, cô thư ký đi cùng với Thế Huân ra đón cậu, nói lát nữa sẽ đi gặp khách hàng quan trọng, đối phương là người hay để ý, cho nên yêu cầu Lộc Hàm trước tiên phải thay đổi quần áo.
Lộc Hàm thấy mình một bộ dáng phong trần mệt mỏi, nghĩ thầm mình là hình tượng đại diện Ngô thị đi tiếp khách, đương nhiên nên chỉnh tề trang trọng một chút, đối với lời nói của thư ký không hề nghi ngờ, liền ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Thư ký đem Lộc Hàm đưa vào một phòng tạo mẫu, có lẽ thư ký trước đó đã an bày thật kỹ, Lộc Hàm mới vừa vào cửa đã bị một đám người bao quanh, từ đầu đến chân đều chỉnh sửa một lần. Đến khi hoàn toàn chuẩn bị xong, Lộc Hàm đứng ở trước gương đều có chút nhận không ra bản thân, tuy rằng vừa rồi bị người vẽ loạn lên mặt, nhưng nhìn không ra nửa điểm dấu vết trang điểm, cả người anh tuấn đẹp trai hơn rất nhiều. Một thân tây trang kia giống như là chuyên môn vì Lộc Hàm mà làm ra, đem dáng người cao gầy phụ trợ thêm cao ngất. Lộc Hàm nhìn chính mình trong gương mà cười cười, dáng vẻ long trọng như thế thực không giống đi gặp khách hàng, mà giống như là đi kết hôn vậy.
Lộc Hàm cùng thư ký ngồi trên xe. Bay đường dài có chút mệt mỏi, huống chi có thư ký của Thế Huân ở bên cạnh, lúc tới nơi chắc chắn sẽ đánh thức mình dậy, Lộc Hàm liền tính toán nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, cũng dưỡng đủ tinh thần đi gặp khách hàng.
“Lộc quản lí, Lộc quản lí…” Lộc Hàm bị thư ký nhẹ nhàng lay tỉnh.
“Đã đến a!” Lộc Hàm dụi mắt, theo quán tính nhìn ra ngoài cửa xe.
“Nhà… nhà thờ!?” Đối diện xe là một nhà thờ màu trắng trang nghiêm làm cho Lộc Hàm giật mình mở to mắt, đi gặp khách hàng không phải đến khách sạn sao!?
“Lộc quản lí mau xuống xe đi, Ngô tổng ở bên trong chờ anh.” Thư ký đẩy Lộc Hàm ý bảo cậu nhanh xuống xe.
Lộc Hàm mới vừa tỉnh ngủ đầu còn có chút mơ màng, bị thư ký thúc giục cũng liền lập tức mở cửa xuống xe.
“Uy…” Lộc Hàm xuống xe nhìn nhà thờ sửng sốt một hồi lâu, quay đầu lại muốn hỏi thư ký, xe lại “Vèo” một cái rời đi rồi.
Lộc Hàm đành phải hướng nhà thờ đi đến.
Cửa nhà thờ khép kính, Lộc Hàm đẩy cửa ra, người trong nhà thờ nghe được thanh âm sôi nổi xoay người lại.
Lộc Hàm nhìn thấy mẫu thân của mình, cha mẹ của Thế Huân, còn có một nhà ba người xa lạ, mà nhìn mặt của người đàn ông ngồi giữa, chắc chính là người anh luôn sống ở nước ngoài của Thế Huân.
Cuối cùng tầm mắt Lộc Hàm dừng lại ở thân ảnh Thế Huân đang đứng giữa nhà thờ, trách không được anh gần đây bận như vậy, nguyên lai… nguyên lai… nước mắt nháy mắt làm mơ hồ tầm mắt Lộc Hàm.
Thế Huân cười hướng Lộc Hàm vươn tay.
Lộc Hàm đi về phía Thế Huân, hồi ức của hai người tựa như đoạn phim quay chậm từng chút hiện lên trong đầu, mười năm yêu thầm, một đêm tình sau khi say rượu, bị hiểu lầm thành MB bao dưỡng, rồi lại bị Thế Huân đuổi ra khỏi nhà, chân tướng rõ ràng hai người hợp hảo, quan hệ được cha mẹ tán thành cùng chúc phúc, quyết đoán làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh chỉ cầu cả đời được ở bên nhau … Con đường đi tìm hạnh phúc của Lộc Hàm thực dài, nhưng đến điểm cuối, bất quá cũng là điểm khởi đầu, con đường tương lai của hai người còn cần cả đời để nắm tay nhau cùng vượt qua.
Lộc Hàm đi đến bên cạnh Thế Huân, hai người mười ngón gắt gao giao triền cùng một chỗ.
Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.