Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 20: Bị coi thường [h]




Mãnh liệt hôn môi làm Lộc Hàm không kìm được lòng ôm lấy cổ của Thế Huân, để hai thân thể càng tiếp xúc nhiều hơn, trái phải vặn vẹo thắt lưng, cọ xát rất nhanh vào dương v*t của anh.
Thế Huân bị cọ vô cùng thoải mái, xoa nắn mông Lộc Hàm càng thêm mãnh liệt, da thịt trong tay không những mềm mại mà còn cực kỳ co dãn, bóp chặt nắm tay, da thịt trắng mịn mềm nhuyễn theo kẽ tay tràn ra, xúc cảm vô cùng tốt. Thế Huân hoàn toàn không chơi đùa với đầu v* Lộc Hàm nữa, mà dùng tay trực tiếp xoa nắn lên một bên mông còn lại của cậu.
Phía trước kề sát với dương v*t nóng bỏng của Thế Huân, hai cánh mông lại không ngừng bị tay anh xoa nắn chà xát, hai nơi trọng yếu trước sau đều bị kích thích làm Lộc Hàm dần dần có cảm giác muốn bắn tinh. Cậu sắp không khống chế được chính mình, miệng lại bị hung hăn hôn mút không thể phát ra tiếng, chỉ có thể đưa tay bối rối đẩy Thế Huân ra.
Thế Huân đang cao hứng sao có thể cho Lộc Hàm rời đi, liền đem cậu vây chặt giữa mình và bức tường, cọ xát hôn môi, bừa bãi vuốt ve.
Cuối cùng Lộc Hàm cũng nhịn không được mà bắn ra. Bởi vì thân thể hai người kề sát cùng một chỗ, tinh dịch bắn ra liền dính lên dương v*t của Thế Huân, thậm chí bởi vì bắn quá nhanh quá mau, ngay cả quần của Thế Huân cũng bị loang lỗ nhiều điểm tinh dịch trắng ngà.
“Xem chuyện tốt cậu làm này, bắn đầy người tôi. Tôi hiện tại cảm thấy cậu làm MB so với làm nhân viên Ngô thị thì hợp hơn, một cái báo cáo tài chính đơn giản cũng làm sai, nhưng thân thể mẫn cảm lại dâm đãng này hẳn là được nhiều đàn ông thích đi, ngay cả tôi đều thiếu chút nữa là bắn.” Thế Huân buông Lộc Hàm ra, một bên nói lời trào phúng châm biếm một bên cởi ra chiếc quần dính đầy tinh dịch.
“Ngô… Ngô tổng… Thực xin lỗi… làm dơ quần áo của anh …” Lộc Hàm cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi, dương v*t bán nhuyễn sau khi bắn tinh còn lộ ở bên ngoài, những tàn tích của tinh dịch vẫn đứt quãng từ lỗ nhỏ chảy ra. Lộc Hàm vừa xấu hổ vừa quẫn bách đứng trước mặt Thế Huân, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Sao còn chưa động thủ!? Hay chờ tôi giúp cậu cởi quần áo!?” Nhìn thấy Lộc Hàm nửa ngày còn chưa chịu nhúc nhích, Thế Huân mất hứng hừ một câu. Vừa nói, Thế Huân vừa đem quần áo bản thân cởi sạch, cả người trần truồng đứng trước mặt Lộc Hàm.
“A!?” Lộc Hàm nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của Thế Huân, nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy thân thể xích lõa của anh. Tuy rằng lần trước lúc ân ái đã từng gặp qua, nhưng mà hiện tại Thế Huân lại không hề che đậy đứng trước mặt mình, hơn nữa dương v*t nơi khố gian kia cứng rắn đỉnh cao, phía trên còn dính tinh dịch của chính mình, Lộc Hàm hoảng loạn nhìn xung quanh, chính là không dám nhìn anh.
“Đừng lôi thôi chậm chạm, làm MB mà còn thẹn thùng cái gì, tôi không có hứng chơi trò tình ái, nhanh lên đem quần áo cởi ra.” Lộc Hàm do dự làm cho Thế Huân hiểu lầm cậu đang cố ý giả vờ thẹn thùng, không kiên nhẫn nhíu mày thúc giục.
Lộc Hàm cắn cắn môi, cởi bỏ chiếc áo sơmi sớm đã bị Thế Huân tháo hết nút, sau đó lại cở tiếp chiếc quần đã bị tuột đến đầu gối của mình.
Thế Huân vốn là cực kỳ không kiên nhẫn nhìn động tác cởi đồ của Lộc Hàm, nhưng khi thân thể đã hoàn toàn trần trụi của Lộc Hàm hiện ra trước mắt anh, ánh mắt Thế Huân liền thẳng tắp, hận không thể ngay lập tức mà vồ lấy.
Các con số tiêu chuẩn cho dáng một người đàn ông, Lộc Hàm một chút cũng không đủ tư cách, trên người cơ hồ không hề nhìn thấy cơ bắp, khung xương nhỏ, dáng người lại đặt biệt đơn bạc, thắt lưng rất nhỏ nhưng mông lại có chút thịt, khó trách lúc nãy Thế Huân sờ vào cảm thấy rất hảo. Bất quá Lộc Hàm tuy hơi gầy nhưng vóc dáng lại cao, hai chân càng có vẻ thon dài. Eo nhỏ, mông vểnh, chân dài, Thế Huân thoáng chậc lưỡi, thật sự là trời sinh để hầu hạ đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.