Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 25: Bao dưỡng




Lộc Hàm mặc xong quần áo, bất an ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Tràng hoan ái vừa rồi làm phía sau không được thoải mái, cậu không dám ngồi thật, mà hơi nghiêng nghiêng thân thể, làm cho cho tư thế ngồi thoạt nhìn không được tự nhiên.
“Tuy rằng năng lực làm việc của cậu rất kém, nhưng phương diện này lại làm tôi rất hài lòng. Sao vậy, phía sau không thoải mái!? Cậu bị nhiều đàn ông làm qua rồi, nhưng có đôi khi lại biểu hiện như là lần đầu tiên, cậu là cố tình giả vờ đi, bất quá, như vậy thật sự sẽ làm khách hàng thích hơn.” Thế Huân cũng thay một bộ quần áo mặc nhà màu đen, càng phụ trợ thêm dáng người cao ngất, anh đi đến ghế sofa đối diện Lộc Hàm ngồi xuống, ngón tay gõ gõ lên bàn trà phía trước. Nhìn đến tư thế ngồi không tự nhiên của Lộc Hàm, khuôn mặt đầy nét tươi cười trào phúng.
“Ngô… Tổng, tôi…” Lộc Hàm do dự một lúc, vẫn là đổi lại cách xưng hô. Cậu rất muốn nói cho Thế Huân biết chuyện mình không phải là MB, nhưng mà không biết giải thích như thế nào!? Chẳng lẽ nói với anh là mình đã yêu thầm anh mười năm, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm việc này!? Lộc Hàm không dám, cậu sợ Thế Huân sẽ trắng trợn cự tuyệt cùng chế giễu hắn, ít nhất nếu duy trì như hiện giờ, Lộc Hàm còn có thể lừa gạt bản thân rằng mọi việc vẫn còn có hi vọng.
Lộc Hàm đã hoàn toàn hiểu được tâm của mình rồi. Nói cái gì sau lần đầu tiên sẽ đưa đơn từ chức, từ nay về sau không dính líu gì đến Thế Huân nữa, bây giờ không phải đã là lần thứ hai rồi sao!? Nói cái gì Thế Huân cùng Quan Lâm chia tay cùng mình không có nửa điểm quan hệ, kỳ thật Lộc Hàm rất để tâm quan hệ bọn họ ra sao, chỉ là không dám hỏi Thế Huân mà thôi.
Thực ra, đây chỉ là Lộc Hàm tự lừa người dối mình để bức bản thân buông tay, nhưng cậu căn bản là không bỏ xuống được, không từ bỏ được Thế Huân, không bỏ xuống được tình yêu say đắm mà cậu đã từng giọt từng giọt tích luỹ mười năm.
“Quên đi, nói điểm chính. Lộc Hàm, tôi rất hài lòng với thân thể cậu, kỹ thuật cũng tốt, tôi cũng thực thích cách cậu giả vời ngây thơ. Hay như vậy đi, cậu theo giúp tôi một thời gian được không!?” Lộc Hàm vẫn luôn cuối đầu, Thế Huân không nhìn thấy mặt cậu, nên đương nhiên cũng không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì. Bất quá, anh cũng không có hứng thú muốn biết.
Anh chính là cảm thấy Quan Lâm đã sắp kết hôn, hai người không còn một chút hi vọng tái hợp, biến cố này làm cho Thế Huân đối với tình yêu sinh ra cảm giác thất vọng. Quan Lâm rời đi làm tim anh phút chốc trống rỗng, thân thể càng trở nên tịch mịch. Lúc nãy khi làm tình, Thế Huân cảm nhận được thân thể Lộc Hàm mang đến cho anh thật nhiều vui sướng, khoái cảm mãnh liệt, thậm chí ngay cả trước kia ở cùng Quan Lâm cũng chưa từng đạt được. Thế Huân liền nghĩ muốn giữ cậu ở bên cạnh mình một khoảng thời gian, ngẫu nhiên an ủi thân thể tịch mịch, phát tiết dục vọng bản thân.
“A!?” Lộc Hàm hãy còn đang thất thần, không nghe được lời Thế Huân nói, ngẩng đầu chăm chăm nhìn anh.
“A cái gì! Cậu là MB mà, đừng có ở trước mặt tôi mà giả bộ ngốc! Tôi sẽ bao dưỡng cậu một thời gian, giá cả tùy cậu! Bất quá có một điều kiện, đó là nghỉ việc ở Quan thị, cho dù chúng ta không có mối quan hệ này, tôi cũng sẽ không chấp nhận cho cậu tiếp tục làm việc ở đó, cậu không lo làm báo cáo tài chính lại dồn hết tâm tư ở quán bar lấy lòng đàn ông, hiện tại bảo cậu từ chức chứ không trực tiếp sa thải là đã nể mặt cậu lắm rồi.” Thế Huân nhíu mày bất mãn nhìn biểu tình ngây ngốc của Lộc Hàm. Anh tự nhiên biết quyết định của mình, một là do anh hiểu lầm báo cáo kia là của Lộc Hàm làm nên bất mãn với thái độ làm việc của cậu, hai là Thế Huân không muốn một MB anh bao dưỡng lại ở chung một công ty với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.