Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 42: Thay đổi




Lộc Hàm tiếp tục chiên trứng, rất nhanh một đĩa chứng chiên đã đầy ấp.
Thế Huân lại bởi vì nụ cười dịu dàng của Lộc Hàm mà thất thần hồi lâu, ngây ngốc nhìn bộ dáng nghiêng nghiêng bận rộn của cậu, da thịt trắng nõn, đường cong mềm mại, tuy rằng không đẹp trai lắm, nhưng cũng khá hấp dẫn.
Thế Huân nhớ lại, tuy Lộc Hàm làm việc ở Ngô thị đã nhiều năm, nhưng một người là tổng giám đốc, một kẻ chỉ là nhân viên bình thường, hai người trước kia chưa hề quen biết. Tất cả đều do lần say rượu đó, rồi vì bản báo cáo bị lỗi mới gặp lại nhau, sau nữa là vì chia tay với Quan Lâm nên anh mới tìm cậu phát tiết, thân thể của MB này làm anh rất vừa lòng và quyết định bao dưỡng, cuối cùng hai người chính thức bắt đầu ở chung…
Thế Huân thầm nghĩ, trừ bỏ thân phận MB và sai lầm trong công tác lần đó, kỳ thật Lộc Hàm là một người không tệ, ít nhất đối với mình cậu cũng tốt lắm. Không những thỏa mãn được nhu cầu, còn kích thích mãnh liệt dục vọng, là một tay nấu ăn ngon, mỗi ngày đều thu dọn nhà cửa rất sạch sẽ…
Làm tổng giám đốc Ngô thị, Thế Huân là một thương nhân khôn khéo. Sau khi cân nhắc lợi hại, quá rõ ràng, so sánh với trước kia ở cùng Quan Lâm, thì hiện tại sống với Lộc Hàm thoải mái hơn. Đương nhiên là không tính đến yếu tố tình cảm mà chỉ xét theo chất lượng cuộc sống.
Cho nên nếu sống cùng cậu thoải mái như vậy, thì trước khi tìm thấy tình yêu mới, Thế Huân quyết định sẽ cùng cậu duy trì mối quan hệ bao dưỡng này.
Sau khi trải qua chuyện của Quan Lâm, để anh quên đi những tổn thương và yêu một ai khác có lẽ phải tốn một khoảng thời gian khá dài. Trong khoảng thời gian này, Thế Huân hy vọng sẽ cùng Lộc Hàm khoái trá chung sống, dù sao cuộc sống cũng rất thoải mái, nếu lại có thêm tâm trạng tốt thì thật hoàn mỹ. Tỷ như Lộc Hàm sáng hôm qua chào anh hay là nụ cười ôn nhu vừa rồi, đều làm Thế Huân cảm thấy rất tốt.
Bất quá phần lớn thời gian Lộc Hàm ở cùng Thế Huân đều tỏ ra cẩn thận, sợ hãi rụt rè, thậm chí có đôi khi còn nói lắp, hơn nữa lúc hai người hoan ái, khi Thế Huân nhắc đến chuyện của MB, Lộc Hàm đều rất hoảng hốt. Nhưng ngẫm lại cũng khó trách cậu khẩn trương sợ hãi, MB cũng không phải là thân phận đáng tự hào gì, ai lại muốn lôi vết sẹo của mình ra cho người khác xem… Một khi đã như vậy, sau này anh sẽ chú ý một chút không nhắc đến đều này, cũng sẽ đối xử với cậu ôn hòa hơn…
“Ngô tổng, bữa sáng làm xong rồi, có thể ăn.” Lộc Hàm lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Thế Huân.
“A, Được. Để tôi bưng ra bàn cơm.” Thế Huân hướng Lộc Hàm mỉm cười, bưng lên đĩa đồ ăn rời khỏi nhà bếp.
Trừ bỏ trứng chiên, Lộc Hàm còn nấu thêm một ít cháo loãng, nụ cười của Thế Huân làm tay cầm chén đang định múc cháo của cậu trở nên ngây dại. Không phải anh chưa từng cười qua với cậu, nhưng nụ cười trước kia đều hàm chứa ý tứ châm chọc. Không phải giễu cợt cậu làm sai báo cáo thì cũng trào phúng thân phận MB, việc này rõ ràng không liên quan đến mình nhưng lại không có cách nào giải thích, bị Thế Huân vô cớ cười nhạo làm lòng Lộc Hàm cảm thấy khó chịu.
Tuy rằng nụ cười kia vô cùng bình thường, có lẽ chỉ là biểu hiện vô tình của Thế Huân, nhưng chỉ cần anh thản nhiên cười mà không mang theo bất kỳ ý tứ nào khác cũng đã làm cho Lộc Hàm vui sướng một trận.
Hai người ăn xong bữa sáng, Lộc Hàm như trước thu dọn sạch sẽ, sau đó Thế Huân sẽ chở cậu đến gần công ty rồi để cậu xuống xe, hai người một trước một sau đi vào tòa nhà Ngô thị.
Bởi vì nụ cười lúc sáng của Thế Huân, cho nên tâm trạng cả ngày của Lộc Hàm đều tốt, làm việc cũng đặt biệt thuận lợi. Tới gần giờ tan tầm thì di động giống như hôm qua đột ngột vang lên, Nhìn màn hình hiện lên tên “Thế Huân”, Lộc Hàm bất giác liền nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.