Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 46: Ủy khuất [h]




Thu dọn sạch sẽ phòng bếp, cũng đem phòng khách dọn dẹp một lần, Lộc Hàm không được tự nhiên ngồi ở sofa không biết nên làm gì nữa. Dù sao ở cùng Thế Huân mới có vài ngày, cậu lại là một người rất câu nệ, cho nên khi ở cùng Thế Huân đương nhiên cũng không được thoải mái lắm.
“Giúp tôi pha tách cà phê.” Thư phòng truyền đến âm thanh của Thế Huân, Lộc Hàm liền chạy đến nhà bếp pha cà phê rồi bưng vào phòng sách cho anh.
Thế Huân ngẩn đầu khỏi máy tính tiếp nhận tách cà phê mà Lộc Hàm đưa tới, nhấp một ngụm sau đó đặt lên bàn, nhắm mắt lại xoa bóp mi tâm, cả người ngã ra dựa vào lưng ghế.
Lộc Hàm nhẹ nhàng bước đến phía sau Thế Huân, hai tay xoa cái trán giúp anh mát xa.
Thế Huân không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý động tác của cậu.
Tuy rằng thủ pháp không mấy cao siêu gì, nhưng lực đạo mát xa vừa phải, ngón tay niết lên trên trán, chỉ phúc ở huyệt thái dương điểm nhẹ xoay tròn. Thế Huân rất nhanh liền thư giãn, hơn nữa Lộc Hàm đứng ở phía sau, trên người đặt biệt cảm nhận được một hơi thở nhẹ, làm Thế Huân có chút phân tâm, liền kéo cái tay đang mát xa ình xuống, tay kia thì vỗ vỗ đùi, ý bảo cậu ngồi lên chân mình.
“Ngô tổng, công việc của anh…” Lộc Hàm thuận theo ngồi lên đùi Thế Huân, có ý nhắc nhở chỉ vào máy tính còn đang mở.
“Làm xong rồi. Cậu nên biết kế tiếp chúng ta phải làm cái gì đi, sao còn gọi là Ngô tổng?!” Thế Huân không chút để ý đáp một câu. Một tay kìm ở thắt lưng cậu, một tay nắm lấy cằm cậu, mang chút ý tứ trừng phạt mà hạ môi xuống.
“A! Thế Huân…” Lộc Hàm bị đau hô nhỏ ra tiếng, hai chữ vừa mới nói, đầu lưỡi Thế Huân đã tiến vào, triền hôn môi, liếm lộng mút mát.
Lúc này Lộc Hàm đã thay bộ đồ tây trang, thân thể gầy yếu mặt một bộ áo rộng thùng thình. Thế Huân buông cằm Lộc Hàm ra, bàn tay thuận theo vạt áo lụp sụp mà đi vào, sờ lên làn da ấm áp nhẵn nhụi. Từ từ đi lên, lòng bàn tay mơn trớn cái bụng, lướt qua thắt lưng, tấn công khuôn ngực. Hai ngón tay Thế Huân kẹp lấy đầu v* của Lộc Hàm.
“Ngô…” Lộc Hàm ngồi trên đùi Thế Huân nên không dám lộn xộn, mặc cho anh sờ soạn khắp nơi trên thân thể mình. Đầu lưỡi bị Thế Huân hung hăng mút, nước miếng tiết ra vô pháp nuốt xuống, chỉ có thể thuận theo khóe miệng không ngừng tràn ra ngoài. Thẳng đến khi đầu v* mẫn cảm bị ngón tay nhu lộng, cậu mới nhịn không được rên lên một tiếng.
“Sao lại ngoan ngoãn như vậy, thời điểm cùng người bán cá kia kỳ kèo chẳng phải rất khí thế sao!?” Cuối cùng Thế Huân cũng buông ra đôi môi đã bị mình hôn mút đến hồng diễm như một cánh hoa, nhưng miệng vẫn chưa rời đi mà đưa lưỡi ra liếm liếm khóe môi ướt sủng của Lộc Hàm, nhìn bộ dáng nhu thuận của cậu trước mặt mình, Thế Huân liền nổi lên tâm tư muốn trêu đùa.
“Đối… Thực xin lỗi!” Lộc Hàm trong lòng một trận khó chịu, Thế Huân vừa rồi tức giận quả nhiên là vì việc này
“Thực xin lỗi!? Xảy ra chuyện gì!?” Ánh mắt Thế Huân nghi hoặc khó hiểu, ý bảo Lộc Hàm nói tiếp.
“Tôi không nên vì mấy nguyên tiền mà tính toán chi li với người bán cá, hại anh mất hết mặt mũi…” Đôi mắt Lộc Hàm rũ xuống, không dám nhìn sắc mặt Thế Huân.
“Vậy cậu hy vọng nhìn thấy Ngô tổng của cậu bị người khác xem là thằng ngốc mà lừa gạt!?” Thế Huân hiểu lầm ý tứ trong lời nói của Lộc Hàm, anh cảm thấy nếu Lộc Hàm biết rõ mình bị lừa mà không nói ra, không phải chính mình sau này còn bị lừa thêm nhiều lần hơn nữa, đến cuối cùng khi biết chân tướng chẳng phải còn mất mặt hơn! Thế Huân nguy hiểm nheo mắt lại, bàn tay xoa nắn đầu v* Lộc Hàm gia tăng thêm chút lực.
“A! Không phải, không phải! Tôi chỉ nghĩ… chung quanh nhiều người như vậy… nhìn thấy tôi vì mấy nguyên tiền mà so đo nữa ngày… Nhất định cảm thấy tôi ham tiền vì món lợi nhỏ mà ăn hiếp người khác… Nói không chừng sẽ hiểu lầm anh cũng giống…” đầu v* vốn là bộ vị yếu ớt mẫn cảm, Thế Huân kia xoa nắn cũng thật ác, Lộc Hàm đau đến đỏ cả hốc mắt. Nhưng sợ Thế Huân lại hiểu lầm mình, bất chấp đau đớn, lặp tức lo lắng giải thích, gấp đến mức nói chuyện cũng có chúp lắp bắp, còn đem mọi sai lầm đổ lên đầu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.