Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 49: Trả giá [h]




“Hửm!?” Thế Huân nghi vấn lên tiếng, hai tay hoàn trụ lấy thắt lưng Lộc Hàm, làm cho nửa người dưới hai người càng thiếp hợp chặt chẽ hơn. Song mông mềm mại cọ xát khố gian, Thế Huân nửa đem dương v*t cứng rắng đĩnh đĩnh đi vào khe mông, trên thân thể cọ lên cọ xuống, cọ cọ một lát quy đầu liền ở đặt ngay chỗ cửa vào, địa phương kia rất nhanh co rút lại, làm Thế Huân không tự chủ được đỉnh về phía trước.
“Thế… Thế Huân…” Cảm giác được cực đại quy đầu cơ hồ là muốn cứng rắn chen vào, Lộc Hàm bị dọa đến giọng cũng run run.
“Hô… Đừng khẩn trương, tôi không đi vào!” Thế Huân hít khí, buông ra Lộc Hàm, lùi lại vài bước làm thân thể hai người tách ra một khoảng.
Thân thể Lộc Hàm bởi vì lời trấn an cùng hành động của Thế Huân mà trầm tĩnh lại, cậu còn nghĩ anh sẽ giống hai lần trước, đại khái sẽ nói ngươi là MB, nơi đó bị đàn ông làm nhiều rồi hẳn không còn đau đớn, bởi vậy Lộc Hàm mới cảm thấy anh hôm nay thật kỳ lạ, trừ bỏ việc nhéo đầu v* cậu còn lại đều tốt lắm, trong lòng thực có chút vui sướng cùng cảm động. Cho nên khi Thế Huân đưa ngón tay ra, Lộc Hàm lập tức thuận theo mà ngậm vào trong miệng, mau chóng hấp duyệt, để Thế Huân có thể giúp mình khuếch trương hậu huyệt.
Thế Huân đem ngón tay dính nháp xâm nhập thật sâu vào hậu huyệt, nhẹ nhàng ma xát, lần này so với hai lần trước kiên nhẫn hơn rất nhiều, chỉ phúc chậm rãi vuốt lên vách tường sâu bên trong, tạm dừng một chút để Lộc Hàm thích ứng rồi mới chậm rãi rút ra.
“A a… Thế Huân…” Động tác dịu dàng cẩn thận của Thế Huân làm nội tâm Lộc Hàm rung động, thân thể cũng trở nên càng thêm mẫn cảm, dương v*t sau khi bắn tinh lần thứ hai đứng thẳng, miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Tôi vào đây, chịu đau một chút lặp tức thoải mái.” Thế Huân ôn nhu nhắc nhở một tiếng, rút ngón tay ra, lại ở cửa hang nhu lộng thêm vài cái, rồi mới bày khai cánh mông Lộc Hàm cầm lấy dương cụ từ từ đi vào.
Câu nhắc nhở dịu dàng này tựa như lúc nãy Thế Huân an ủi đầu v* vậy, sóng mũi Lộc Hàm lại thấy cay cay, thiếu chút nữa trực tiếp khóc lên. Trong đầu đột nhiên nghĩ ngày mai sẽ nấu bữa sáng thật ngon cho Thế Huân hoặc hỏi xem anh buổi tối muốn ăn món gì. Bởi vì trừ bỏ điều này, Lộc Hàm không biết mình còn có thể vì Thế Huân làm được gì. Thế Huân chỉ cần có một chút ôn nhu, cậu đã muốn bỏ ra toàn bộ thể xác và tinh thần để bù vào.
Lộc Hàm cúi xuống thân thể, nâng lên mông, Thế Huân đỉnh tiến tới trước, cậu liền hướng phía sau nghênh hợp. dương v*t thô lớn lặp tức ngập sâu trong huyệt khẩu, mặc dù đã được khuếch trương qua, nhưng bởi vì vách tường bên trong bị kéo căn đến cực hạn nên vẫn gây ra cảm giác đau đớn, Lộc Hàm thắt chặt lại hậu huyệt, nhanh chóng kẹp lấy côn th*t Thế Huân không muốn buông ra.
Sự chủ động của Lộc Hàm làm Thế Huân đang cao hứng lại kích động không thôi. Không còn ôn nhu như lúc đầu, lại thêm vài phần khát cầu điên cuồng, không ngừng muốn chiếm lấy thân thể cậu. dương v*t đĩnh nhập thật sâu hung hăn rút ra, thối lui đến cửa huyệt rồi lại mạnh bạo cắm vào. Mỗi lần va chạm đều thống vào nơi sâu nhất, thậm chí hai cánh mông của Lộc Hàm đều bị xương hông Thế Huân chành đến đỏ bừng.
“Thế… Thế Huân… Không được… Tôi chịu không nổi…” Lộc Hàm cơ hồ chiết thành chín mươi độ ghé vào trên bàn, thân thể bị Thế Huân ép về phía trước từng chút từng chút một. Một bên thừa nhận trừu sáp từ phía sau của Thế Huân, một bên đưa tay đến khố gian xoa bóp dương v*t cũng đang trướng đau của chính mình.
“Chúng ta cùng nhau…” Thế Huân cũng há mồm thở dốc, cái trán che kín nhưng giọt mồ hôi tinh mịn, va chạm trừu sáp cũng mạnh và nhanh hơn. Sau khi Lộc Hàm hét lên một tiếng chói tai, hậu huyệt co rút ôm trọn cự vật trướng to, Thế Huân lại đột nhiên đem dương v*t rút ra bắn lên lưng Lộc Hàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.