Hai Đại Boss Hệ Thống Mang Bạn Bay

Chương 13:




Lúc Ngô Ưu về tới nhà là 8 giờ kém mười phút. Chờ cậu làm xong bài tập đã sắp 10 giờ. Cậu nhóc Ngô Ưu có chút xấu hổ, vốn cậu học cũng khá giỏi, nhưng dạo trước trong nhà xảy ra chuyện làm cả thể xác và tinh thần cậu đều mệt mỏi, cậu lại xin nghỉ một tháng, mặc dù hôm nay đi học cậu rất nghiêm túc nghe giảng bài, nhưng muốn làm hết bài tập vẫn khá khó nhằn.
Kim Sơn ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột, trong vòng 1 tiếng đầu tiên, đại boss Kim · chỉ số thông minh nổi bật · kỹ năng siêu nhiều · Sơn ở bên cạnh Ngô Ưu mà thở dài mười mấy lần, tới mức Ngô Ưu sắp không làm bài tập được nữa, Doanh Thắng đột nhiên xuất hiện, túm lấy Kim Sơn vào trong không gian tinh thần. Để lại cậu nhóc Ngô Ưu thở phào nhẹ nhõm, ở bên ngoài yên lặng làm bài tập.
Bị kéo vào không gian, đại boss Kim hết sức không vui: 【 Còn đụng vào tôi nữa, tôi thả chó cắn anh 】 anh nói xong, búng tay một cái, một con chó bự màu đen lông bóng mượt liền xuất hiện trong không gian, hung dữ sủa với Doanh Thắng.
Đại boss Doanh ghét bỏ buông lỏng tay ra, giọng lạnh lùng: 【 Anh cho rằng tôi muốn chạm vào anh? Tôi đây chỉ sợ anh kích thích ký chủ làm thằng nhóc tinh thần thất thường, anh còn thở dài thêm mấy lần nữa, bài tập hôm nay của nó có thể viết tới 12 giờ. 】
Kim Sơn chậc một tiếng, ngồi trên ghế sô pha trong không gian mình. Lần này anh cầm ly nước lựu đỏ trong tay: 【 Tố chất tâm lý này không được rồi. Sau này sao có thể khống chế mấy trường hợp lớn đây. Tôi chỉ là ở bên cạnh nhìn nhìn, thở dài mấy cái mà thôi. Hơn nữa nói thật, chỉ số thông minh của nhóc ấy...... Haizz. Mỗi lần mang ký chủ đều khiến tôi muốn rót một bình thuốc khai phá đại não cho bọn họ. 】
Doanh Thắng nghĩ đến mớ thuốc thần kỳ mà văn minh cấp cao ở đầu não nghiên cứu ra, thế nhưng lại có chút tán đồng: 【 Thân thể của cậu ta cũng thường thường. Nếu như uống một lọ dịch cải tiến gen cơ thể thì tốt rồi. 】
Đáng tiếc, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều ở trong lòng mắng đầu não.
Dạo này mấy thuốc đó mắc gần chết.
Ngoài ra, bọn họ là hệ thống thay đổi cuộc đời thu thập linh hồn, bọn họ không được phép trực tiếp khiến ký chủ làm ra những thay đổi mà chính ký chủ không có khả năng thực hiện hoặc là vượt quá thế giới này. Ký chủ thay đổi cuộc đời cần phải do chính họ nỗ lực, tỷ như làm nhiệm vụ tích cóp điểm mua đồ vật học kỹ năng. Hệ thống người chấp hành có thể từ bênh cạnh trợ giúp bọn họ, lại không được phép trực tiếp thay đổi bọn họ.
Suy cho cùng, đó cũng là cuộc đời của ký chủ.
Có một số hệ thống muốn lười biếng, tuyên bố đại mấy nhiệm vụ cho một lượng lớn điểm tích lũy, sau đó cung cấp một bình thuốc hoặc là một số tài sản lớn để ký chủ thay đổi cuộc đời. Trông như có vẻ đi tắt đón đầu, nhưng những ký chủ đã quen như vậy thường sẽ nảy sinh càng nhiều tham lam, dục vọng và ý tưởng, một khi hệ thống rời đi, kết cục cuối cùng và tương lai thảm thiết kia của họ gần như không thay đổi gì. Còn có những hệ thống sẽ đi theo ký chủ đến cuối cùng, nhưng khi ký chủ được lợi đồng thời xác định hệ thống sẽ không thương tổn bọn họ, cũng sẽ từ chối nỗ lực, muốn đi lối tắt.
Như vậy cho dù ký chủ không gặp phải kết cục xấu nhất, song cũng không thể xem như thay đổi cuộc đời thành công. Điểm và hồn lực mà hệ thống nhận được sẽ vô cùng ít ỏi, có đôi khi làm một nhiệm vụ mà còn bị lỗ điểm với hồn lực, thật sự là mất nhiều hơn được.
Bởi vậy có thể thấy được các hệ thống muốn thu thập lực lượng linh hồn, trợ giúp ký chủ thay đổi cũng không phải một việc dễ dàng, bằng không sao lại có nhiều hệ thống quyết định ở lỳ bên trong không gian đầu não như vậy, thậm chí giữa hệ thống với hệ thống còn chia phe phái và drama.
Mắng đầu não một hồi, Kim Sơn và Doanh Thắng từng người ở trong không gian hệ thống của mình một giờ. Mãi đến lúc Ngô Ưu ở trong đầu kêu bọn họ, nói là bài tập làm xong rồi.
Kim Sơn nháy mắt xuất hiện bên ngoài, Doanh Thắng dừng một chút, nhìn cái sô pha màu vàng kim ở trong không gian hệ thống đối diện, ghét bỏ mà lắc đầu không nhúc nhích.
"Anh Kim, em làm xong bài tập rồi, giờ chúng ta bắt đầu làm dưa góp chưa?" Ngô Ưu có chút kích động và hưng phấn, giờ cậu đã bắt đầu ảo tưởng dưa góp của mình bán cháy hàng sau này rồi.
Kim Sơn cố nén không đi lật sách bài tập của cậu, sợ bản thân nhịn không được sửa bài, tiện thể khịa chỉ số thông minh của thằng nhóc này một trận.
【 Trước tiên rửa củ cải sạch sẽ, cắt bỏ đầu, chuẩn bị sẵn gia vị như muối, giấm trắng, bột ớt, đường trắng vân vân. Nếu lựa chọn nấu nướng sơ cấp, vậy phải hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày của nó, sau khi làm xong có thưởng điểm tích lũy, điểm đó có thể mua phương pháp muối dưa ngon hết nấc có một không hai trong cửa hàng VIP của anh. 】
Kim Sơn cười tủm tỉm: 【 Tin anh đi, món đó ngon tới nỗi muốn ngừng mà không được, khiến người chỉ muốn nuốt luôn cả lưỡi. 】
【 Cơ mà công thức sơ cấp "Củ cải ngâm giấm đường" này anh có thể miễn phí dạy cho em. Chờ tới khi em cày max một trong ba kỹ năng nấu ăn sơ cấp (muối dưa): kỹ thuật dùng dao, vị giác, khứu giác, thì điểm của em cũng gần đủ để mua cách điều chế "Tương ớt cay sảng khoái". 】 nói tới đây, Kim Sơn lộ ra một nụ cười vô cùng phong lưu với nhóc ký chủ nhà anh: 【 Đương nhiên, anh Kim cho phép em mua thiếu nha. Có điều phải tính lãi á~】
Ngô Ưu đột nhiên nghĩ tới sủi cao nhân rau cần thịt heo anh Kim bán 7 điểm, mà bên ngài Doanh chỉ cần 5 điểm. Tức khắc cảm thấy có đôi khi ngài Doanh cũng là người tốt.
Chờ Ngô Ưu theo yêu cầu sơ chế củ cải, hơn nữa pha nước ngâm củ cải, bỏ củ cải vào ngâm giấm đường xong xuôi, đã là 11 giờ 40 phút tối. Hiển nhiên Ngô Ưu rất hiếm khi thức tới giờ này, lúc rửa mặt đều ngáp liên tục. Mãi mới nằm lên giường, đang muốn quấn chăn chui vào mộng đẹp, Doanh Thắng lại đột nhiên xuất hiện bên trên tấm chăn của cậu.
Sợ tới mức cả ngáp Ngô Ưu cũng không dám.
Đại boss Doanh nhìn chằm chằm Ngô Ưu. 【 Nhiệm vụ hằng ngày 300 hôm nay cậu chưa làm. Bóp vỡ 5 chai nhựa cũng không hoàn thành. 】
Tức khắc mặt cậu nhóc Ngô Ưu nhăn tít lại, cậu, hôm nay cậu thật sự mệt tới mức không muốn làm gì nữa đâu!
Hiển nhiên Doanh Thắng cũng nhìn ra Ngô Ưu thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, cuối cùng chỉ dùng ánh mắt giết người nhìn ký chủ 1 phút, hừ một tiếng rồi biến mất.
【 Trừ 1 điểm tích lũy. 】
Ngô Ưu vội mở ra cửa hàng hệ thống màu đen thuộc về đại boss Doanh, nhìn số điểm dưới cùng của cửa hàng từ 5 biến thành 4.
Hai tay ôm ngực, cậu cảm thấy xót ruột quá.
Kim Sơn thấy Ngô Ưu đáng thương, mới an ủi cậu một chút: 【 Hôm nay nhiệm vụ hằng ngày của nấu ăn và nhặt ve chai đều hoàn thành. Tổng cộng là 10 điểm tích lũy. Đừng nhìn cửa hàng của anh ta, xem anh này, nhìn nhiều chút là em không đau lòng nữa. 】
Ngô Ưu liền mở ra cửa hàng hệ thống màu vàng. Khi nhìn thấy con số 10 màu vàng bên dưới cũng vui đấy, nhưng khi cậu nhìn lướt qua đôi giày thể thao giữ ấm để giá là 600 điểm, cậu, cậu lại xót ruột.
Vừa nãy hình như cậu thấy bên cửa hàng của ngài Doanh bán đôi này có 300 điểm thôi mà. Tại, tại sao đều là giày thể thao giữ ấm, giá cả lại chênh lệch tới như vậy!
Cậu nhóc Ngô Ưu rốt cuộc còn chưa đủ lão luyện, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi hệ thống anh Kim của mình.
Đại boss Kim Sơn nhướng mày, vẻ mặt đương nhiên: 【 Giày của anh có kiểu dáng thời thượng nhất và màu sắc bắt trend nhất, đôi giày quê mùa thuần một màu đen đó có thể so sao?! Giá cả tăng gấp đôi là sự tôn trọng cơ bản nhất dành cho sản phẩm cao cấp. Nếu không làm sao có thể biểu thị được sự ưu tú và khác biệt của chúng ta! 】
Vì thế, buổi tối lúc Ngô Ưu nằm mơ, cả đêm đều là đề tính toán.
Nhiệm vụ của anh Kim luôn cho khá nhiều điểm tích lũy, nhưng hàng hóa của anh Kim cũng rất mắc; điểm nhiệm vụ ngài Doanh có hơi keo, còn bị trừ điểm, nhưng hàng hóa của ngài ấy tương đối rẻ.
Cho nên, tính tới tính lui, hình như làm nhiệm vụ của ai mình cũng, cũng, cũng hổng có lời!
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Ưu: Tui khổ quá mà.
Kim/Thắng: Nhóc nói nghe thử chơi nhóc muốn ăn của ngoại nào? Ha, dễ ăn của ngoại lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.