Tuy rằng Ngô Quốc Đống, Ngô Khang và Ngô Linh Linh cực kì ghét xắt củ cải, nhưng lúc Ngô Ưu không bán gia vị ướp cho nhà bọn họ nữa mà bán cho nhà Ngưu Siêu - vốn bỏ sỉ rau ngâm đó giờ - bên thôn Tiểu Hà, cũng chính là ba của Ngưu Tráng Tráng thì bọn họ vẫn khó chịu.
Bình thường bọn họ chỉ cần ngồi ở nhà xắt củ cải thôi là mỗi tháng đã kiếm được hơn 3000 đồng hay thậm chí nhiều hơn, lúc làm còn có thể xem TV nghe nhạc này nọ, mệt mỏi không muốn làm thì bỏ đấy, không hề có áp lực gì cả. So với cái này thì làm công nhân gia công trứng kho ở nhà xưởng phải làm ngày tám tiếng, lúc đang làm còn không được tự tiện rời khỏi, nếu làm không đạt chuẩn còn phải làm lại rồi trừ tiền, một tháng cực khổ như vậy mà chỉ kiếm được có 2800. Có ngu cũng biết việc nào ngon hơn, huống chi nhà Ngô Quốc Đống lại không ngu.
Vì thế, thấy mấy ngàn cố định mỗi tháng mọc cánh bay, trong lòng Ngô Quốc Đống lập tức khó chịu. Hai tuần này nhà bọn họ kiếm được cỡ ba ngàn, chính ông ta cũng được một ngàn tiêu vặt, bởi vậy buổi tối lúc đi ra ngoài ăn cơm khoác lác với mấy người trong thôn cũng cảm thấy mình giỏi giang, thuốc mua hút cũng có thể khiến mấy thằng bạn già hâm mộ chút. Nhưng giờ một ngàn đó không còn nữa, rồi mốt đi ra ngoài lại mua mấy gói thuốc mười mấy hai mươi đồng lại à? Ông ta không làm được.
Mà tình huống của Ngô Khang và Ngô Linh Linh cũng không khác Ngô Quốc Đống là bao, hai tuần này tụi nó cũng được cho cỡ hai trăm đồng tiêu vặt. Đối với học sinh cấp 2, hai trăm đồng chắc chắn đủ để bọn nó được người trong trường hâm mộ với lấy lòng. Ngô Khang thậm chí dùng hai trăm đồng mời lớp phó văn nghệ mà nó thích đi lên huyện ăn một bữa McDonald's, khiến thái độ của lớp phó dành cho nó tốt hơn nhiều, thậm chí còn đồng ý cuối tuần sau đi xem phim với nó.
Nhưng giờ không có tiền, nó lấy gì mời lớp phó văn nghệ đi xem phim? Đi xem phim xong ăn một bữa cơm thế nào cũng phải tốn hơn một trăm đồng, cho dù có lấy tiền tiêu vặt mà nó tiết kiệm đắp vô, cũng chưa tới năm mươi đồng.
Cho nên, người nhà họ Ngô cả đêm ngủ không ngon, sáng ngày hôm sau khi thức dậy khuôn mặt cũng không tươi tỉnh gì.
Lúc ăn cơm, Ngô Khang do dự một hồi vẫn nhìn về phía mẹ: "Mẹ, nhà mình thật sự nghỉ bán củ cải ngâm à? Thì bán nó cũng kiếm được thêm ít tiền cho nhà mình, giảm bớt gánh nặng sinh hoạt mà."
Mặt Triệu Lệ Quyên tức khắc sa sầm lại, cục tức nhịn cả đêm lập tức xả thẳng vào thằng con: "Bộ mẹ không muốn bán hả? Còn không phải thằng oắt Ngô Ưu kia nói chuyện không giữ lời? Nó đã nói bán gia vị ướp cho nhà mình, cái nói nghỉ bán là nghỉ, gia vị là nó chế, bộ mẹ ép buộc nó làm à?!"
Ngô Khang bị giận cá chém thớt cũng chẳng vui vẻ gì, hớp một ngụm cháo lớn, nghĩ bụng chẳng phải do mẹ muốn kiếm lời nhanh, xong bị Ngô Ưu phát hiện à? Nếu không phải mẹ nghĩ ra chiêu lấy 1 lạng gia vị ướp 75 ký củ cải thì làm gì thành ra như bây giờ?
Ngô Linh Linh nghĩ tới cuộc hẹn đi dạo cửa hàng bách hóa ở huyện với mấy đứa bạn thân tuần sau, cũng mím mím môi: "Mẹ, nếu không nhà mình đi kiếm nó? Đâu ra chuyện kiếm tiền không nghĩ tới người nhà lại đi thí cho người ngoài, nhà thằng Ngưu Tráng Tráng vốn đã bỏ sỉ rau củ ngâm rồi, có bán củ cải ngâm của Ngô Ưu hay là không cũng chả sao, nhưng nhà mình dao, hũ, thớt gỗ cũng mua hết cả, không làm rau ngâm chả lẽ để trưng đó hả?" Ngô Linh Linh dừng một chút, lại bồi thêm một câu: "Với lại nó còn thiếu nhà mình mười ngàn đó! Nếu nó không bán gia vị cho nhà mình thì kêu nó trả tiền đây."
Ngô Linh Linh vừa nói vậy, mắt Ngô Khang lập tức sáng lên: "Mẹ, em con nói rất đúng, Ngô Ưu còn thiếu tiền nhà mình đó! Bây giờ chắc chắn nó không lấy đâu ra được mười ngàn, nhà ta cứ bảo nó lấy gia vị ra trả nợ, mười ngàn ít nhiều gì nó cũng phải làm cho nhà ta năm sáu chục ký gia vị ướp đúng không? Vậy thì nhà mình có thể tiếp tục bán củ cải ngâm rồi." Còn sau khi ngâm hết mười ngàn gia vị ướp đó rồi làm sao nữa thì tính sau.
Triệu Lệ Quyên đang gắp đồ ăn cũng khựng lại, bắt đầu suy tư tính hiệu quả của phương pháp này. Tuy rằng ép Ngô Ưu trả nợ như thế có thể khiến người trong thôn nói ra nói vào, nhưng bà ta cũng không nỡ bỏ mấy ngàn một tháng. Thôi, dù sao chỉ cần lúc bà ta đi tìm Ngô Ưu nói chuyện không bị ai thấy, thỏa thuận xong xuôi thì có là thím Lý lắm mồm nhất cũng chả nói gì được bà ta.
Nghĩ vậy nên Triệu Lệ Quyên liền gật đầu: "Thế chiều nay mẹ đi kiếm nó nói chuyện. Ông Ngô, ông đi với tôi, thằng nhãi kia giờ càng lúc càng không để tôi vào mắt, bác cả là ông đi mới dằn mặt nó được."
Tuy rằng Ngô Quốc Đống cảm thấy ép cháu trai trả tiền như vậy thì không tốt, nhưng lại cảm thấy nếu không phải Ngô Ưu đột nhiên không tuân thủ hứa hẹn, không bán gia vị cho nhà họ, thì thân là người làm bác như ông ta đi ép buộc nó làm gì. Cho nên chuyện này cũng không trách ông được.
Vì thế buổi chiều Ngô Quốc Đống cũng đi theo Triệu Lệ Quyên tới nhà Ngô Ưu.
Mà khi đó Ngô Ưu còn đang ở nhà ôn tập lần cuối, đột nhiên bác trai bác gái tới cửa như vậy, cậu vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.
Có điều khi nghe Ngô Quốc Đống với Triệu Lệ Quyên nói muốn cậu trả tiền, không có tiền thì dùng gia vị ướp tới thế, Ngô Ưu đã bình tĩnh trở lại.
"Cho nên ý là hôm nay con nhất định phải trả tiền?" Lúc nói lời này, Ngô Ưu nhìn Ngô Quốc Đống.
Người đàn ông cao lớn kia lúc đối diện với cháu trai mình có trong khoảnh khắc cảm thấy chột dạ, nhưng cuối cùng ông ta vẫn rít điếu thuốc, nói:" Ưu à, vụ làm ăn này con cho người nhà vẫn tốt hơn. Bác cả không lừa con làm gì, con đừng cứng đầu nữa."
Ngô Ưu suýt chút nữa cười lạnh ra tiếng, rõ ràng cũng chính là người bác ngoài miệng nói không lừa cậu này không ngừng tới cửa ép cậu trả tiền trước kỳ thi, sao ông ta còn có mặt mũi nói không lừa cậu? Anh Kim lại nói trúng rồi, suy cho cùng chính là tiền bạc làm mờ mắt người, thế cho nên ngay cả chút mặt mũi cuối cùng này bọn họ cũng không cần.
Ngô Ưu kìm nén cơn tức trong lòng, nhìn thoáng qua Kim Sơn ngồi bên tay phải mình, sau đó nói với hai người Triệu Lệ Quyên và Ngô Quốc Đống: "Muốn con trả tiền, vậy hai bác có đưa lại giấy nợ không? Nói miệng không tính, nếu con thật sự trả tiền, mà giấy nợ còn trong tay hai bác thì đâu có được."
Triệu Lệ Quyên không ngờ Ngô Ưu sẽ trả lời như thế, nghe ý của nó như là tính trả tiền thật ấy. Nhưng bà ta đã tính thử trước rồi, cho dù Ngô Ưu bán củ cải ngâm ba tuần liền, số tiền kiếm được chắc chắn không thể tới mười ngàn, nó làm gì trả được nợ. Cho nên, nó tính kéo dài thời gian? Hay là muốn dùng giấy nợ làm cái gì?
Nhưng nếu bà ta đã tới cửa thì hôm nay Ngô Ưu đừng hòng có lệ cho qua, hoặc là trả tiền hoặc là lấy gia vị ra thế vào, nếu không bà ta không để yên đâu.
"Giấy nợ ở nhà, chỉ cần con trả tiền thì bác về nhà mang sang. Chuyện này con yên tâm, bác không làm chuyện giữ lại giấy nợ bắt con trả tiền hai lần đâu. Chẳng qua gần đây nhà bác kẹt tiền, nên mười ngàn này trả sớm được thì tốt hơn."
Ngô Ưu gật đầu nhìn bà ta: "Vậy lấy giấy nợ sang đây. Rồi con trả tiền cho hai bác."
Triệu Lệ Quyên lập tức tròn mắt, nhất thời không phản ứng kịp: "Con nói cái gì?"
Ngô Ưu bình tĩnh nhìn bà ta: "Con nói con trả tiền, hai bác về lấy giấy nợ đi."
Triệu Lệ Quyên cắn răng, bà ta nghi ngờ nhìn Ngô Ưu một hồi, cuối cùng lạnh mặt nói: "Được, ông Ngô, ông ở đây đi, tôi về lấy giấy nợ. Nhưng mà Ngô Ưu, bác cũng nói thẳng luôn, bác không cho con nợ tiền nữa, mười ngàn đó phải trả hết một lần, không thì con phải lấy gia vị ướp kia ra bù vào."
Ngô Ưu gật đầu, sau đó không để ý tới bọn họ nữa.
Chờ khi Triệu Lệ Quyên mang theo chút bất an trở về lấy giấy nợ, Ngô Ưu nhìn về phía Ngô Quốc Đống.
Kim Sơn dạo một vòng quanh Ngô Quốc Đống, lắc đầu nguầy nguậy: 【 Đây là kiểu đàn ông nhìn thành thật như tâm tư xấu xa điển hình, có chuyện gì xấu, việc gì xấu đều là vợ ông ta nói vợ ông ta làm, ông ta chỉ là không quản được mà thôi. Cuối cùng có thể đổ vấy hết cho người khác. Chậc chậc, Ưu Ưu à, sau này em né nhà bác cả mình xa xa chút, lúc em khốn cùng họ không giúp em, chờ em giàu có bọn họ lại bám lấy em hút máu như đỉa, lại còn không chịu được chuyện em sống tốt hơn họ.】
【 Được rồi, dẫn ông ta đến nhà Ngưu Tráng Tráng đi, sau đó bảo Ngưu Tráng Tráng đi kêu bác gái em, Ngưu Siêu tinh ranh lắm, em nói đôi câu là sẽ hiểu ý em ngay. Có ông ta, chuyện giấy nợ sẽ giải quyết hoàn toàn, nếu sau này ông ta muốn dựa vào gia vị ướp của chúng ta kiếm tiền, thì nhất định sẽ giúp em. 】 Kim Sơn cười một cái: 【 Nhớ kỹ, đây là mối quan hệ tạo nên từ lợi ích, đại đa số thời điểm, quan hệ dựa vào lợi ích còn đáng tin hơn mối quan hệ tình cảm đơn thuần nhiều. Ít nhất, kẻ phản bội lợi ích sẽ có tổn thất rõ ràng, mà trong tình cảm chỉ cần không có lương tâm, thì kẻ phản bội sẽ chẳng mất gì.】
【 Đừng khổ sở, tin anh đi, lát nữa là em sẽ được nhìn thấy vẻ mặt tức sắp chết của bác trai bác gái mình. 】 Kim Sơn búng tay một cái, chiếc ghế dựa ánh vàng rực rỡ lập tức xuất hiện sau lưng, anh hết sức đắc ý liếc nhìn Doanh Thắng đứng như trời trồng bên cạnh, 【 Từ lúc sinh ra tới giờ, trừ cha mẹ anh ra, không ai có thể nẫng tay trên của anh được. Đương nhiên, của ký chủ nhà anh cũng không nốt. 】
Ngô Ưu đáp một tiếng trong đầu, lòng có chút chờ mong. Sau đó cậu mở miệng nói với Ngô Quốc Đống: "Bác cả, chúng ta đến nhà Ngưu Tráng Tráng đi."
Ngô Quốc Đống nhất thời không hiểu: "Con còn chưa trả tiền, đi nhà Ngưu Tráng Tráng làm gì?"
Vẻ mặt Ngô Ưu không thay đổi: "Để cậu ta làm chứng con trả tiền. Nếu không sau này khó nói lắm."
Mặt Ngô Quốc Đống lập tức xị xuống: "Sao con lại ngoan cố vậy? Chuyện trong nhà một hai phải đưa ra trước mặt người ngoài, bộ con thấy chưa đủ mất mặt à? Hơn nữa, bác đã nói với con rất nhiều lần, hai bác là vì tốt cho con, sẽ không lừa gạt con, lúc trước bác gái không để ý mới ngâm hơi nhiều củ cải, cũng không phải cố ý muốn làm như vậy, sao con cứ nhắc mãi thế? Chúng ta là người một nhà, con bán gia vị ướp cho nhà bác, mọi người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Con bán cho người ngoài, lúc con gặp khó khăn người ta có giúp con không?"
Ngô Quốc Đống càng nói càng lớn giọng: "Con nghĩ lại xem có phải như vậy không? Con...,"
Ông ta mới nói được nửa, Ngô Ưu đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm, cắt ngang lời rao giảng của ông ta: "Nhưng mà bác à, lúc trước con đi nhặt ve chai với bị người ta ăn hiếp, nhà bác cũng có giúp con đâu." Ngô Khang và Ngô Linh Linh từng nhìn thấy cậu bị bọn Trương Vạn Lí chặn đường đánh ít nhất ba lần, nhưng hai đứa nó đều bày ra vẻ mặt ghét bỏ rồi đi luôn, chưa hề nghĩ tới chuyện giúp cậu. Ngay cả bác trai trước mặt đây cũng đã từng nhìn thấy con cháu nhà họ Trương bắt nạt cậu, nhưng ông ta cũng chỉ làm bộ không thấy mà thôi.
"Con! Con nói vậy không thấy đuối lý sao?! Nhà bác không giúp con, vậy bà nội con ai lo an táng?! Mấy người nhà họ Trương đến đòi nợ còn không ăn tươi nuốt sống con hả?!" Ngô Quốc Đống giống như oan ức lắm, trợn tròn mắt nhìn Ngô Ưu, tựa như cậu là một đứa trẻ hư hỏng không hiểu lòng tốt của người khác.
Nếu là Ngô Ưu trước kia, đối mặt với bác trai trợn mắt tức giận và chỉ trích mình, sẽ sợ tới mức không dám nói gì nữa, nhưng bây giờ bác cả Ngô nói một câu anh Kim lập tức ở cạnh phản bác lại một câu, rơi vào trong mắt Ngô Ưu, không còn đáng sợ nữa mà thành ra có hơi buồn cười.
Cậu liền thuật lại một lần những lời phản bác của anh Kim.
"Nhưng bác cả, chả lẽ bác không phải con của bà nội sao?"
Ngô Quốc Đống đột nhiên im bặt.
"Từ khi nào chuyện hậu sự của bà nội lại thành trách nhiệm của một mình cha con? Nội sinh ba đứa con, chứ không phải một mình cha. Mà bác lại là con cả, bà nội vốn ở với nhà bác mới đúng, bởi vì bác cả gái không muốn nên bà nội mới sang nhà con. Lúc người nhà con bị đòi nợ, bác hoàn toàn có thể đón nội sang chăm lo tiếp, tại sao bác lại không làm như vậy?"
Ngô Quốc Đống bị Ngô Ưu nói đến cứng họng không đáp trả được, ông ta há mồm muốn nói chuyện, lại không biết nên nói gì. Lúc đó ông ta muốn đón mẹ về chứ, nhưng bà nhà chết sống không chịu thì ông ta làm gì được giờ? Hơn nữa xét cho cùng cớ sự đều là do đứa em thích đánh nhau của ông mà ra, mỗi tháng ông ta đều cho mẹ 500 đồng bộ chưa đủ sao?
Ngô Quốc Đống cau mày nhìn Ngô Ưu không nói nữa. Giống như đến lúc này ông ta mới phát hiện, thằng cháu trai mà mình không để vào mắt, chẳng biết khi nào đã trở thành người dám đối mặt và chống đối mình.
Cuối cùng Ngô Quốc Đống vẫn theo Ngô Ưu đến nhà Ngưu Tráng Tráng, lúc Ngô Ưu dẫn Ngô Quốc Đống vào cổng nhà họ, Ngưu Tráng Tráng ra mở cửa lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng vào phòng kêu cha mẹ mình.
Ngưu Siêu là người làm ăn, cũng xem như người có bản lĩnh trong thôn Tiểu Hà, nhìn nhà ông sống trong căn nhà hai tầng có sân vườn đẹp đẽ là biết. Cho nên khi ông nhìn Ngô Ưu xụ mặt dẫn theo Ngô Quốc Đống cũng chả vui vẻ gì đi vào nhà mình, lập tức nhướn mày ra hiệu bà xã Tống Bình rót nước trái cây cho Ngô Ưu và châm trà cho Ngô Quốc Đống. Sau đó khi Ngô Ưu nói cậu muốn muốn ông làm chứng chuyện mình trả tiền nợ, Ngưu Siêu lộ ra một vẻ mặt vi diệu lại hiểu rõ.
Ngô Quốc Đống bị ánh mắt nhìn mình của Ngưu Siêu làm cho đứng ngồi không yên, Ngưu Siêu thì lại cười cười với Ngô Quốc Đống, sau đó vỗ ót Ngưu Tráng Tráng một cái bốp: "Đi, mau mau đi kêu dì Triệu của con sang. Đừng để dì ấy mang giấy nợ tới lại chẳng thấy người đâu."
Ngưu Tráng Tráng xoa ót nhe răng trợn mắt chạy đi, Ngưu Siêu lập tức quay đầu cười nói với Ngô Quốc Đống: "Anh Ngô anh ngồi đây uống trà đi, tôi đi hỏi nhóc Ưu vụ gia vị cái." Rồi kéo Ngô Ưu vào buồng trong.
Tuy rằng Ngô Quốc Đống không vừa bụng chuyện Ngưu Siêu nẫng tay trên tiền nhà mình, nhưng đây là trong nhà Ngưu Siêu, ông ta cũng không thể mất mặt. Cũng chỉ đành trừng mắt nhìn cánh cửa đóng kia.
Ở buồng trong, Ngưu Siêu hỏi thẳng Ngô Ưu: "Nhóc Ưu, chuyện này là bác cả con bất nhân bất nghĩa, giờ con nuôi mình con còn khó, bọn họ không nên bức ép con. Con cần chú giúp không? Chú có thể đi nói với mấy người bên trưởng thôn một tiếng, để con kéo dài thời gian trả tiền. Hoặc chú Ngưu cho con mượn trước, sau này trả lại."
Ngô Ưu nhìn khuôn mặt chân thành của chú Ngưu mà trong lòng hụt hẫng. Rõ ràng người ngồi bên ngoài mới là bác ruột cậu, nhưng còn chẳng bằng người ngoài cùng thôn. Cậu khẽ thở dài, lắc đầu rồi lại gật đầu: "Con không muốn kéo dài thêm nữa. Bị người nhớ mình thiếu nợ cũng không phải chuyện hay ho lắm. Chú Ngưu, chú có thể cho con mượn trước 10 ngàn đồng, sau đó lấy gia vị ướp trả lại được không? Gia vị con có thể làm nhiều một chút, cỡ chừng một tháng là con có thể làm đủ gia vị ướp bằng giá mười ngàn đồng."
Ngưu Siêu đương nhiên đồng ý: "Vậy thôi hả? Được chớ! Giờ chú với con viết giấy tờ ghi sổ luôn, nhưng con thà mượn tiền chú đi trả bác mình, chậc, cha Lương của con mà biết chuyện này, chắc tức điên mất."
Ngô Ưu mím mím môi: "Không sao ạ. Dù sao giờ cha con ở trong đó, cũng ra không được."
Ngưu Siêu tự biết nói lỡ, giơ tay xoa xoa đầu Ngô Ưu xin lỗi: "Chú với Lương là bạn bè, sau này có chuyện gì con cứ tới kiếm chú. Chú Ngưu con cũng coi như nói được mấy câu trong thôn này đó."
Ngô Ưu nhìn Ngưu Siêu, gật gật đầu: "Dạ. Cảm ơn chú Ngưu."
Sau đó chờ lúc cả hai đi ra, Ngô Ưu đã viết xong giấy tờ tạm coi như hợp đồng chứng từ dùng gia vị ướp thế cho mười ngàn tiền nợ với Ngưu Siêu. Lúc này Triệu Lệ Quyên cũng được Ngưu Tráng Tráng gọi đến nhà, bà ta ngồi uống trà trong phòng khách nhà Ngưu Siêu, thấy Ngưu Siêu cười tủm tỉm cùng Ngô Ưu đi ra từ buồng trong, trong lòng nhảy dựng, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Ngưu Siêu đã ngồi xuống sô pha đối diện bà ta, cười nói: "Chị Triệu, chị lấy giấy nợ ra đi. Nhóc Ưu thiếu chị 10 ngàn đồng, tôi trả giúp thằng bé."
Mặt Triệu Lệ Quyên lập tức sa sầm lại: "Ngưu Siêu, cậu có ý gì? Sao chị không biết cậu có sở thích giúp người khác trả nợ vậy?"
Ngưu Siêu cười hì hì: "Chị Triệu à chị đừng nói lung tung chứ, làm gì có ai đầu óc chập mạch thích đi trả nợ giùm người khác. Chẳng qua là tôi thanh toán tiền hàng trước cho nhóc Ưu thôi, mà thằng bé muốn dùng tiền này trả nợ, thế tôi đưa luôn cho chị chẳng phải nhanh hơn à? Hay là hai người thấy cháu lớn nhà mình một người sống khó khăn quá nên không cần Ngô Ưu trả tiền nữa? Úi giồi, nếu vậy tôi bội phục hai người luôn, quả nhiên là bác trai bác gái tốt."
Triệu Lệ Quyên bị Ngưu Siêu móc mỉa đến xanh cả mặt, bà ta đương nhiên không có khả năng xí xóa tiền nợ của Ngô Ưu, tên Ngưu Siêu này chắc chắn cố ý muốn làm bà ta mất mặt. Nhưng càng khiến Triệu Lệ Quyên tức giận hơn là cách làm của Ngô Ưu, thằng oắt sao chổi đó thế mà thà dùng gia vị đổi tiền với Ngưu Siêu, cũng không muốn bán cho nhà bọn họ!!
Thằng nhãi này, thằng nhãi này chắc chắn cũng cố ý!!
Triệu Lệ Quyên nhìn chằm chằm Ngô Ưu, ánh mắt của bà ta giờ khắc này tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Nhưng Ngô Ưu nhìn khuôn mặt bà ta, dừng một chút, đột nhiên vươn ngón trỏ đặt lên chóp mũi, trợn mắt lè lưỡi làm mặt quỷ với bác gái mình. Sau đó trước ánh nhìn của mọi người, một hơi uống hết lon Coca thím Ngưu khui cho mình, lấy tay phải cầm lon giơ trước mặt Triệu Lệ Quyên, dùng sức bóp chặt!
Lon Coca nhôm đó thế mà bị bóp tới biến hình, giống như bánh quai chẻo chiên không nở hết.
Triệu Lệ Quyên: "!!!"
Nhớ tới một màn làm bà ta tức nổ phổi tại cửa hàng bách hóa vào một buổi chiều nào đó!
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Lệ Quyên: Tức đến bùng nổ.
Kim Sơn: Ha ha ha ha trêu một chút có phải rất vui đúng không?
Doanh Thắng: Rất tốt, cuối cùng lực nắm cũng có chút thành tựu rồi.