Edit: Mốc
Đối với việc Ngọc Hồ Điệp vô cùng thức thời, Vương Manh Manh rất hài lòng, ra sức gật gật đầu: “Không có ý kiến là tốt rồi.”
Nhìn Vương Manh Manh vênh vênh váo váo, Ngọc Hồ Điệp hiện tại khẳng định một điều.
Đó là nữ nhân trước mắt này đúng thực là siêu cấp nữ hiệp danh mãn giang hồ, tuy nàng không có võ công như trong truyền thuyết, nhưng tuyệt đối có khí thế của siêu cấp nữ hiệp.
Lúc Ngọc Hồ Điệp còn đang đánh giá, Vương Manh Manh xinh đẹp hoạt bát ngồi lên càng xe, tà tà liếc mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Cũng tại ngươi, nếu ngươi xử lý sự việc triệt để, sau khi trói xong thì phải lấp kín cái miệng hắn lại, để đến nỗi làm phiền đại nữ hiệp này phải tay tương trợ.”
Vương Manh Manh nói khiến Ngọc Hồ Điệp bật cười thành tiếng, hơi nhướn mi, bạc môi tà mị khẽ gợi, bình tĩnh nhìn nàng: “Ta phát hiện chúng ta kỳ thật đúng là một đôi trời sinh!”
Trong những tia nắng ban mai, bộ dáng tà mị tựa tiếu phi tiếu kia, nhất thời khiến tim nàng mãnh liệt đập loạn.
Mặt, cũng dần dần phiếm hồng.
Người trước mắt kia quả thực chính là một yêu nghiệt, chỉ là tùy tiện nói một câu như vậy, tùy tiện cười một cái đều có thể khiến vô số nữ nhân, trong đó có nàng, đều ý loạn tình mê.
Thật không hiểu hắn mắc phải cái bệnh gì nữa, rõ ràng chỉ cần chỉ một ngón tay là có thể có được mỹ nhân, lại còn muốn cố ý dùng phương thức cực đoan này.
Chẳng những dẫn đến mất thanh danh, còn trở thành dâm tặc người người phỉ nhổ.
Nghĩ đến hai chữ ‘dâm tặc’, Vương Manh Manh đang ý loạn tình mê, liền lập tức tỉnh táo lại.
Tức giận trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, khinh thường bĩu môi: “Quả thực đúng là một truyện cười, ta đường đường là siêu cấp nữ hiệp trên giang hồ, cùng một tên hái hoa tặc người người phỉ nhổ như ngươi là một đôi sao? Nói ra chính ngươi cũng không cảm thấy buồn cười sao.”
“Như vậy a?”
Ngọc Hồ Điệp ra vẻ mình một chút cũng không cảm thấy thua kém Vương Manh Manh, cao cao nhướn mi, nhìn Vương Manh Manh đang ngồi trên xe ngựa từ trên xuống dưới.
Lập tức cười hì hì giải thích: “Kỳ thật Vương đại nữ hiệp còn giống cường đạo hơn ta, bằng không sao có thể chỉ vì lỗ tai thanh tịnh, mà xuống tay độc ác với Tô Tần – người đến giải cứu mình như vậy, thật là tâm ngoan thủ lạt, đạo tặc không bằng!