Edit: Mốc
Thời xưa đệ tử thư hương đều trở thành tú tài nghèo kiết hủ lậu, ngay cả mình cũng ăn không đủ no, ai nguyện ý gả chứ?
Huống chi Tô Tần còn tuân theo truyền thống tốt đẹp của phụ thân — thích đọc sách.
Đồng thời hắn cũng kế thừa sự xui xẻo của phụ thân, mặc cho hắn đọc bao nhiêu sách, dù cho hắn có tham gia bao nhiêu kì thi tú tài, đều không thấy một tin tốt nào truyền đến.
Vào năm hắn hai mươi lăm tuổi, phụ thân đã kể một chuyện xưa cho Tô Tần nghe, chuyện xưa kia tên là ‘Mai thê hạc tử’, cũng chính là nói cho Tô Tần biết, nếu ngươi quả thực không tìm được vợ, ngươi liền tự tìm đề tài để an ủi mình đi, an ủi an ủi chính ngươi đi.
Nhưng là một người mẹ đương nhiên bà sẽ không đồng ý, từ lúc Tô Tần mười lăm tuổi, bà vẫn liên tục, chưa bao giờ từ bỏ việc tìm vợ cho hắn, không ngừng năn nỉ các bà mối giúp nàng nơi nơi tìm hiểu nhà nào có cô nương tốt có thể xứng đôi với đứa con có tri thức hiểu lễ nghĩa này.
Bất quá yêu cầu của mẫu thân Tô Tần, theo tuổi tác mỗi năm một tăng của Tô Tần mà từ từ hạ xuống.
Từ một cô nương tốt đến cô nương, lại đến cô nương quá lứa lỡ thì, cuối cùng là đến quả phụ.
Trời không phụ người có lòng, vào năm Tô Tần hai mươi chín tuổi, mẫu thân cuối cùng cũng giúp hắn hoàn thành hôn sự, lại là một khuê nữ.
[ tuy rằng tuổi khuê nữ này có chút lớn, theo lời bà mối nói, chính là lớn hơn Tô Tần ba tuổi, nhưng đến nay Tô Tần vẫn còn hoài nghi vấn đề này, hắn cảm thấy bà mối ít nhất báo thiếu đến mười tuổi.]
Vào thời điểm động phòng, Tô Tần còn chưa ý thức được nguy hiểm đang ngày một đến gần, khi đi đón dâu hắn đang để tâm suy nghĩ đến câu nói của nhạc phụ tựa như đồ tể, đại ý là — hàng hóa xuất môn, chung quy không thể đổi lại!
Kỳ thật hắn suy nghĩ cũng thật vô ích, chờ khi hắn vào động phòng, hắn không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được.
Kia sao có thể là tân nương tử a, quả thực chính là một Mẫu Dạ Xoa.
Tô Tần đến bây giờ vẫn không rõ, tại sao lão bà còn thấp hơn hắn những một cái đầu, lại có thể có lực sát thương lớn đến như vậy, cho dù hiện tại hắn đã luyện thành tuyệt thế thần công, mỗi lần nhìn vẫn cảm thấy tâm hoảng ý loạn run rẩy toàn thân nói không nên lời.