Edit: Mốc
Lần này, Vương Manh Manh có chút cười không nổi, có chút giật mình quay đầu liếc nhìn sơn đạo mình vừa chạy qua, tiến đến bên tai Ngọc Hồ Điệp, nhỏ giọng hỏi: “Ta và nàng, có cừu oán?”
“Ừ!”
Ngọc Hồ Điệp rất chính thức cũng rất trịnh trọng gật gật đầu, xác nhận lại lần nữa lời mình vừa nói là thật.
Nhìn thấy trong mắt Vương Manh Manh, tất cả đều là lo lắng: “Hơn nữa cừu oán giữa hai người các ngươi không bình thường đâu, nếu ta đoán không sai, nàng tuyệt đối không phải tới cứu ngươi, bởi vì trong thâm tâm nàng, ngươi chính là nữ nhân đã đoạt vị hôn phu của nàng.”
“Ách!”
Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Manh Manh nhất thời nói không nên lời.
Nói thật thì, nàng thật sự không biết chủ nhân ban đầu của thân thể này có phải đã đoạt vị hôn phu của mỹ nhân kia không.
Trong lúc đang nghĩ lại, nàng đột nhiên nghĩ đến vừa rồi tiên pháp mỹ nhân kia chuẩn xác đến cực điểm, sắc mặt Vương Manh Manh lại càng khó coi hơn.
Tim, bắt đầu càng đập càng nhanh, thật cẩn thận nhìn Ngọc Hồ Điệp truy hỏi, cố hết sức từ trong chi tiết tìm ra lời giải đáp: “Vậy nàng là?”
“Thân phận hai người các ngươi vừa vặn tương phản, nếu như nói ngươi là siêu cấp nữ hiệp mà giang hồ người người kính ngưỡng, thế thì……”
Ngọc Hồ Điệp tà mị khẽ cười với Vương Manh Manh, nhìn đôi mắt nàng mở càng lúc càng lớn, nhưng cũng không nói tiếp.
Cho đến khi hứng thú của nàng rơi rớt khá nhiều thì mới cười nói: “Thế thì nàng ấy chính là ma nữ mà giang hồ người gặp người sợ, chỉ trừ phụ thân nàng ấy – ma giáo giáo chủ mà thôi.”
Tạm ngừng một lát, mới tiếp tục nói ra từng chữ từng chữ: “Mà bản thân Phượng Thanh Ly, lại nhờ vào tâm ngoan thủ lạt mà nổi danh giang hồ, người trên giang hồ xưng là Độc mỹ nhân.”
Ngọc Hồ Điệp nói còn chưa nói hết, Vương Manh Manh đã mở thật to mắt nhìn chằm chằm hắn, miệng thì thào lẩm bẩm: “Ông trời ơi, rốt cuộc ngài giúp ta đưa tới cái loại sát tinh gì đây!”
“Nếu ta đoán không sai, Phượng Thanh Ly tới để giết ngươi – nữ hiệp đã đoạt vị hôn phu của nàng.”
Nhìn ánh mắt như muốn giết người của Vương Manh Manh, đứng ở một bên, Ngọc Hồ Điệp tràn đầy thông cảm, lúc sau, lại hảo tâm nhắc nhở một câu: “Cho nên ta nói, là ta cứu ngươi!”