Edit: Mốc
“Rất xin lỗi, ta biết đều là lỗi của ta.”
Không thể không nói, thái độ nhận sai của Ngọc Hồ Điệp vô cùng thành khẩn, tốc độ cũng rất nhanh, nhìn bộ dạng lấy lòng kia Vương Manh Manh chỉ muốn cắn hắn mà thôi: “Ngươi đừng tức giận nữa, có được không?”
Nhưng xin lỗi đối với Vương Manh Manh mà nói, thật sự chẳng có ích gì.
Vương Manh Manh thiếu chút nữa là bị Ngọc Hồ Điệp chọc tức đến nghẹn thở, Ngọc Hồ Điệp vừa dứt lời, tiếng rống giận dữ của nàng liền vang lên: “Xin lỗi có ích gì? Hiện tại ngươi trở về nói rõ với vị hôn thê của ngươi, giữa chúng ta căn bản không có bất cứ quan hệ nào cả.”
Đối với đề nghị đương nhiên này, Ngọc Hồ Điệp không cần suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt: “Không được!”
Câu trả lời của hắn lại mang đến một trận giãy dụa mãnh liệt của Vương Manh Manh, thầm muốn găm móng vuốt lên mặt tên Ngọc Hồ Điệp này, một bên gầm nhẹ thành tiếng: “Vì sao?”
“Không vì sao cả!”
Bộ dáng Ngọc Hồ Điệp vẫn như cũ rất thoải mái, nhún nhún vai: “Ngươi ngẫm lại đi, vừa rồi chúng ta vừa thấy nàng ấy liền bỏ chạy, hiện tại trở về chẳng phải tuyên bố, chúng ta đã bàn bạc kỹ lưỡng làm thế nào để lừa gạt nàng ấy nên mới trở về, ngươi cảm thấy nàng ấy có tin tưởng lời ta nói không?”
“Ừ, cũng đúng a!”
Ngọc Hồ Điệp nói điều này thật khiến Vương Manh Manh nhất thời nói không nên lời.
Hiện tại trở về, chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hay sao, thật là rất rõ ràng mà.
Giật mình sửng sốt trong chốc lát, Vương Manh Manh lập tức bắt đầu nổi điên: “Tên chết tiệt nhà người vì sao lúc đó lại bỏ chạy hả? Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì cả, không lẽ ngươi có mưu đồ……”
Câu kế tiếp, nàng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ từng chữ: “Không lẽ ngươi có mưu đồ muốn hãm hại ta!”
“Hãm hại ngươi? Sao có thể như vậy được!”
Ngọc Hồ Điệp trả lời rất hùng hồn đầy lý lẽ: “Lúc ấy ta đây nhất thời không biết làm thế nào để giải thích với nàng ấy mà thôi!”
Nhìn Vương Manh Manh có chút khóc không ra nước mắt, Ngọc Hồ Điệp cũng ai oán thở dài một hơi: “Ta và ngươi cô nam quả nữ ở chung vài ngày, lúc ta vừa nhìn thấy vị hôn thê, ít nhiều cũng có chút chột dạ, phản ứng đầu tiên đương nhiên là chuồn mất rồi.”