Edit: Mốc
Lời nói vô cùng u oán, Ngọc Hồ Điệp còn chưa có nói xong, bên cạnh, một đợt thanh âm hít hơi nhất thời vang lên.
Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả Vương Manh Manh.
Ra sức gỡ bàn tay Ngọc Hồ Điệp đang nắm lấy tay nàng, Vương Manh Manh trừng mắt nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp, phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi hỏi từng chữ từng chữ: “Ta khi nào nói sẽ chịu trách nhiệm chứ?”
Vẻ ai oán trên mặt Ngọc Hồ Điệp càng thêm dày đặc: “Chẳng lẽ ngươi đã quên ? Chính là khi ngươi ở trên sơn đạo, cùng ta nghiên cứu chiêu thức xong rồi lôi kéo ta cùng nhau rời đi, ngươi không phải đã nói sẽ chịu trách nhiệm sao.”
“Tên dâm tặc chết tiệt này!”
Vương Manh Manh đã bị những lời nói của Ngọc Hồ Điệp làm cho hôn mê, không sai quả thực nàng đã nói những lời này, nhưng……
Thế nhưng tên Ngọc Hồ Điệp chết tiệt này cũng không đến mức nói ra những lời ám muội như thế chứ, Vương Manh Manh cũng không biết đối đáp như thế nào, liền tiếp lấy những lời Ngọc Hồ Điệp: “Ngươi mới phải chịu trách nhiệm ấy!”
“Đúng vậy a, rời đi là quyết định của hai chúng ta, cho nên chúng ta đều phải chịu trách nhiệm, ta cũng chưa nói là ta không chịu trách nhiệm a!”
Ngọc Hồ Điệp rất độ lượng gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý cách nói vừa rồi của Vương Manh Manh, đột nhiên trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng trước mắt mình, kinh hô lên tiếng: “Không thể nào, không lẽ ngươi muốn bội tình bạc nghĩa!”
“Đủ rồi!”
Người rống ra hai chữ này, không phải Vương Manh Manh, mà là Phượng Thanh Ly ở bên cạnh đang trợn mắt căm tức nhìn bọn họ.
Phượng Thanh Ly lại vỗ mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hai người đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau: “Các ngươi thật tình thâm ý trọng a!”
“Cô nương nói sai rồi!”
Tô Tần ngửi thấy mùi ngon nhất thời quên nói chuyện bị Phượng Thanh Ly cắt ngang như vậy, hắn liền nhớ tới mình lúc này nên nói một chút: “Đầu tiên phải nói, tốt nhất không nên vào lúc người khác đang nói chuyện thì cắt ngang, nhớ lấy, đây là một điểm rất rất trọng yếu, thứ hai…… Ai nha, ngươi đánh ta?”