Edit: Mốc
Hắn vừa dứt lời, Vương Manh Manh đã đáp trả bằng một đấm thật mạnh.
Lúc này, Vương Manh Manh đã khôn hơn.
Mục tiêu của nàng không phải ngực Ngọc Hồ Điệp, mà vô cùng chuẩn xác rơi xuống hốc mắt hắn.
Vừa lòng nhìn vòng tròn màu đen dần dần hiện lên trên mặt Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh cúi đầu thổi thổi nắm tay, thong thả nói ra một câu: “Đi chết đi!”
Ngọc Hồ Điệp ai oán ôm mắt liếc Vương Manh Manh một cái, không nói được lời nào khom người chui ra khỏi xe, ngồi xuống vị trí xa phu, cầm lấy roi ngựa vụt một cái, mặc cho con ngựa chậm chạp kéo xe trên mặt đường.
——————————–
Vương Manh Manh bĩu môi nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của Ngọc Hồ Điệp hồi lâu mới giật mình, sờ soạng trên người, đột nhiên đứng dậy vỗ nhẹ bả vai Ngọc Hồ Điệp: “Ê!”
Chỉ một tiếng như vậy, lại có thể khiến Ngọc Hồ Điệp đương đưa lưng về phía nàng ánh mắt lập tức ngời sáng.
Khóe miệng, cũng dần dần lộ ra nụ cười đắc ý dào dạt.
Đúng vậy, hắn không tin chiêu thức mười lần sử dụng thì mười một lần linh nghiệm này lại không có tác dụng với cô bé này.
Mỗi lần hắn xuất ra ‘ai binh chính sách’, cô bé nào cũng tâm sinh áy náy, ngoan ngoãn đến giải thích.
Hiện tại Vương đại nữ hiệp cũng giống vậy a.
Có điều hốc mắt vẫn còn đau đớn đã nhắc nhở Ngọc Hồ Điệp, không thể tha thứ cho nha đầu động một cái là đánh người nhanh như vậy được.
Ít ra, phải là lúc Vương Manh Manh hiểu rõ đánh người là một thói quen không tốt, cam đoan về sau sẽ không bao giờ ra tay với hắn nữa, nếu không hắn tuyệt đối không lui binh.
Quả nhiên như Ngọc Hồ Điệp đoán, Vương Manh Manh đợi một lúc cũng không thấy đáp lại, tiếng “Ê” thứ hai lại vang lên.
Tuy nhiên, đã được nâng lên quãng tám.
Ngọc Hồ Điệp quyết định thừa thắng xông lên, cũng không quay đầu lại, vẫn dùng thanh âm ai oán nhắc nhở: “Ngươi đừng tưởng ngươi chỉ cần ‘Ê’ hai tiếng là ta liền tha thứ ngươi, phải biết rằng……”