Edit: Mốc
“A!”
Vương Manh Manh nhận lấy tiền Ngọc Hồ Điệp đưa cho, vẻ ai oán trong mắt đã biến sạch.
Cười híp mắt dùng tay ước lượng túi tiền, lại thuận tay rút ra một tờ ngân phiếu nhìn qua.
Lúc nhìn thấy trên đó viết một ngàn lượng, cô nàng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất nhét nó vào trong ngực.
Nhìn vào mắt Ngọc Hồ Điệp, tất cả đều là ý cười: “Vậy cô còn ngẩn người trong này làm gì, còn không mau tìm một nơi có thể mua quần áo đi!”
Lập tức quay vào trong xe, cô cau mày nhớ lại giá trị của bạc và giá trị của hàng hóa từng đọc trong sách, hồi lâu sau, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô dùng tay nhẹ điểm vào Ngọc Hồ Điệp đang đánh xe chạy như bay, dè dặt hỏi: “Ngươi cho ta bạc có thể mua được mấy bộ quần áo?”
Ngọc Hồ Điệp cũng nhíu mày lại, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu mới hi ha cười: “Ta cũng không rõ là cụ thể có thể mua được bao nhiêu, dù sao thì mua hai ba hiệu tơ lụa cũng không thành vấn đế.”
Sau khi nói xong, y mới nhớ tới một chuyện, số bạc ấy chính là toàn bộ gia tài y tích cóp được mấy năm nay, không hiểu sao lại giao toàn bộ cho nha đầu này, mặt nhất thời liền sụp xuống.
Phát hiện có chỗ không đúng, Ngọc Hồ Điệp lập tức ghìm chặt ngựa.
Ôm một tia hi vọng, quay đầu nhìn Vương Manh Manh đang ngây ngất chuẩn bị lôi đám ngân phiếu trong ngực ra đếm lại một lần nữa, dè dặt hỏi: “Chúng ta có thể thương lượng một chuyện được không?”
Lúc y hỏi những lời này, cũng biết là vô ích, không nhìn bất kỳ thứ gì, chỉ nhìn Vương Manh Manh nhìn chằm chằm những tờ ngân phiếu kia với ánh mắt lóe ra muôn nghìn tia sáng lấp lánh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh nhanh chóng nhét đám ngân phiếu vào trong ngực, đôi mắt đề phòng nhìn y: “Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cướp?”
“Không phải!” Trơ mắt nhìn đám ngân phiếu chui vào nơi mà mình không thể chạm tới, Ngọc Hồ Điệp chuyển ánh mắt lưu luyến không rời về mặt Vương Manh Manh: “Tai chỉ muốn thương lượng với cô một việc thôi.”