Edit: Mốc
Nghe ra Ngọc Hồ Điệp chỉ muốn thương lượng với mình, tâm Vương Manh Manh mới buông lỏng, cười tủm tỉm gật đầu: “Có việc gì cứ nói.”
Chà chà đôi tay, Ngọc Hồ Điệp cợt nhả cười đùa: “Thực ra là như vầy, vừa rồi ta nghĩ lại, hình như cô mua quần áo cũng không dùng nhiều tiền như vậy, số còn lại để một cô nương giữ ở trên người, có chút không an toàn.”
Nhìn vẻ phòng bị trong mắt Vương Manh Manh càng thêm rõ ràng, Ngọc Hồ Điệp cũng vội vã tăng tốc độ, vô cùng thành khẩn giải thích: “Nếu cô vì số tiền này mà gặp cướp, bị thương, thì chẳng phải là lỗi của ta sao?”
“A!”
Ngồi bên này nghe, trong mắt Vương Manh Manh thoáng hiện lên ý cười, bửng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Ý ngươi là?”
Phản ứng như vậy, khiến tâm Ngọc Hồ Điệp thoáng bình ổn lại, xác định là những lời nói đúng lý hợp tình của mình cuối cùng cũng đã có tác dụng.
Ngọc Hồ Điệp liên tiếp gật đầu, vẻ mặt nịnh bợ: “Ý ta là, cô cầm số tiền kia không an toàn, chi bằng ta giữ giùm cô, cô muốn mua gì, ta sẽ mua…”
Y còn chưa nói hết, mặt Vương Manh Manh đã trầm xuống: “Không được, đó là tiền của ta! Là tiền ta mua quần áo, ngươi sẽ không có phẩm cách đến nỗi ngay cả tiền mua quần áo cũng muốn cướp đó chứ?”
“Tiền đương nhiên vẫn là của cô.”
Ngọc Hồ Điệp lập tức mở to mắt: “Cô cảm thấy ta giống kẻ tiểu nhân muốn cướp tiền sao?”
Cố gắng kìm nén tức giận trong lòng cùng câu nói “Là cô giả bộ đáng thương gạt ta.” sắp vuột khỏi miệng kia nuốt xuống, dùng nụ cười dịu dàng nhất và thanh âm vô hại nhất cười nói: “Ta thật sự chỉ muốn giúp cô giữ hộ thôi mà.”
“Thực sự?”
Vương Manh Manh đợi Ngọc Hồ Điệp chân thành gật đầu xác nhận, tay mới dời khỏi ngực.
Mời dời được một nửa lại rụt trở về, mở to hai mắt hồ nghi nhìn vẻ mặt chờ mong của Ngọc Hồ Điệp từ trên xuống dưới mấy lần: “Ngươi cho ta là con ngốc sao?”
“Tuyệt đối không!” Gương mặt thành khẩn kia, ai nhìn cũng không thể nói là y đang giả bộ được.