Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 72: Chu chưởng quỹ tốt bụng 2




Edit: Mốc
Cô còn chưa gào thét xong, Ngọc Hồ Điệp đã nhảy dựng khỏi ghế: “Không thấy tiền đâu?”
Nhìn Ngọc Hồ Điệp kinh ngạc như vậy không giống như y đang nói dối, vấn đề là bộ dạng như đưa đám của Vương Manh Manh lại càng không giống như đang lừa y.
Đặc biệt là đôi mắt trợn to kia, càng chứng minh rằng đây là sự thật.
Đúng vậy, tiền Vương Manh Manh vừa mới lừa được từ trong túi Ngọc Hồ Điệp đã biến mất.
Sự thực đã chứng minh một điều, tiền để ở trong người mình cũng chẳng an toàn chút nào.
Chuyện là thế này, sau khi thử quần áo giày dép xong xuôi, lúc cô chuẩn bị móc bạc ở trong đống quần áo rách rưới ra để trả tiền thì phát hiện toàn bộ số tiền đều biến mất.
Bao gồm cả những tờ ngân phiếu xinh xắn có giá trị lớn đến không tưởng kia nữa.
Lật qua lật lại đống quần áo rách rưới kia vô số lần, Vương Manh Manh rốt cuộc cũng phải chấp nhận sự thật là tiền đã không cánh mà bay.
Nghĩ đến chuyện này, Vương Manh Manh lại tràn đầy tức giận, trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Nhất định là ngươi thừa dịp ta không chú ý rồi lấy trộm!”
“Ta lấy trộm?”
Ngọc Hồ Điệp lập tức đổ mồ hôi lạnh: “Từ lúc cô cầm tiền đến giờ, ta vẫn luôn cách cô tối thiểu ba bước mà, ta lấy nó lúc nào.”
Cẩn thận ngẫm lại, Vương Manh Manh không còn dáng vẻ bừng bừng tức giận kia nữa, hồi lâu sau, cô cười làm lành nhìn Ngọc Hồ Điệp nói nhỏ: “Dù sao ta cũng không còn tiền rồi, hay là ngươi trả tiền quần áo thay ta đi?”
Lúc này Ngọc Hồ Điệp cương quyết cự tuyệt: “Không thể!”
Nhìn Vương Manh Manh trợn to mắt chuẩn bị nổi điên, Ngọc Hồ Điệp vội vàng nói ra nguyên nhân: “Bởi vì toàn bộ tiền của ta đã bị cô cướp sạch cả rồi, bây giờ trên người ta ngay cả một xu cô cũng đừng mong tìm ra.”
Vừa nói, y còn tốt bụng giơ tay áo rỗng tuếch của mình ra, chứng mình với Vương Manh Manh mình tuyệt đối không nói sai, mặt nhăn lại: “Không nói đến tiền mua quần áo cho cô, ngay cả tiền mua đồ ăn trên đường cho chúng ta cũng không có nữa là.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.