EDIT: Thuần Lạc Thiên
Tục truyền: Vương Manh Manh ở thành Tương Dương bên một cái trấn nhỏ, cùng Ngọc Hồ Điệp song song xuất hiện. Căn cứ vào tin tức từ tiệm tơ lụa của Chu lão bản. Một tháng trước, đêm trăng thanh gió mát, có người khách tiến vào bổn tiệm, nói hắn nghe danh mà đến, rồi chọn một bộ quần áo. [Theo tin tức chứng thực, người này đúng là bon chen đi theo sự kiện mỹ nam Ngọc Hồ Điệp.]
Căn cứ theo miêu tả sinh động như thật của Chu trưởng quầy, bởi vì cửa hàng trang phục kết hôn của hắn là đệ nhất thiên hạ, mặc một lần trăm năm sau cũng mãi không quên……[ rút gọn hai mươi vạn từ của Chu Bát nói về việc cửa hàng trang phục kết hôn của mình rốt cuộc đẳng cấp ở chỗ nào] Cho nên, Ngọc Hồ Điệp cùng Vương Manh Manh không tiếc công sức để đến trấn nhỏ của thành Tương Dương , vì một bộ quần áo tuyệt mỹ này của Chu gia…
Lại nghe đồn: Tin tức Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp ở cửa hàng tơ lụa định lễ phục kết hôn truyền ra, trong vòng 3 ngày, vô số người muốn tìm kiếm tình yêu thật sự, hoặc là hy vọng cả đời ân ân ái ái bên người mình yêu đều dậy lên làn sóng vô cùng nóng bỏng. Bọn họ không hẹn mà cùng đến cửa hàng trang phục tơ lụa của Chu lão bản đặt lễ phục. Phía dưới, là hình ảnh Chu trưởng quầy bí mật mang theo giá đan,xx mười lượng bạc, lại xx vẫn là mười lượng bạc, lễ phục của Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp , tuy rằng quý đạt tám trăm lượng bạc, nhưng nghe nói vẫn là cung không đủ cầu, trước mắt đã muốn đặt tiếp tiếp đơn hàng cho dù là sư phó nhóm nhiều đêm liền làm không ngừng nghỉ.
Chu Bát lão bản quyết định mở rộng cửa hàng, tuyệt đối không phụ sự mến yêu của quần chúng đối với mình. —– Xem xong tờ báo đưa tin, Vương Manh Manh ánh mắt bắt đầu tóe lửa. Nửa ngày sau, cuối cùng cũng có phản ứng, tức giận vỗ đùi mình kêu la:
“Không được, ta nhất định phải trở về tìm cái tên Chu Bát kia, ta nhất định phải trở về!!!”
Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi kia, làm cho Ngọc Hồ Điệp nhịn không được vì Chu trưởng quầy rùng mình một cái. Thật cẩn thận nhìn Vương Manh Manh:
“Quên đi, chúng ta đã muốn đi xa như vậy rồi, xe ngựa cũng bán đi , đi một hơi xa như thế, thật sự không đáng.”
Nói xong, than nhẹ ra tiếng:
“Hay là thôi đi!”
“Quên đi!”
Vương Manh Manh không khỏi hít một ngụm khí lạnh, từ trên xuống dưới đánh giá Ngọc Hồ Điệp, nắm chặt quyền tức giận hừ ra tiếng:
“Không được, ta tuyệt đối không thể ‘quên đi’ .”
Vừa nói, thân ảnh đã lại bước đi. Mới đi hai bước, ở eo truyền đến cảm giác đau nhức. Còn không kịp quay đầu xem xét là ai đánh lén mình, hai mắt Vương Manh Manh tối sầm, nhất thời lâm vào hôn mê . Phía sau, một bàn tay to đúng lúc đỡ lấy thân thể mềm nhũn. Chủ nhân của cánh tay này, đương nhiên là Ngọc Hồ Điệp. Khẽ thở dài một hơi, Ngọc Hồ Điệp cúi đầu nhìn Vương Manh Manh lâm vào mê man, thở dài một tiếng:
“Kỳ thật, hắn ta là một thương nhân vì cuộc sống của mình mà sinh thủ đoạn, ngươi cần gì phải cứng đầu cùng hắn tính toán chi li?”
Đánh bất tỉnh Vương Manh Manh, thật sự cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nếu không, hắn thật đúng là lo lắng vị nữ hiệp còn hung hẫn hơn cường đạo này, có thể hay không một mạch lột da Chu Bát quẳng đi?
“Không được, ta nhất định phải trở về tìm Chu Bát, phải đòi tiền quảng cáo của ta.”
Vương Manh Manh vừa tỉnh lại, mắt chưa mở, miệng liền lải nhải mấy câu, lúc trước còn chưa có nói xong, giờ phun bằng hết. Nói hết, mắt đột nhiên mở ra, cầm chân Ngọc Hồ Điệp:
“Vừa rồi là ai đánh lén ta!”
“Này thôi……”
Ngọc Hồ Điệp mắt giật giật một chút, trong lòng dị thường rõ ràng, vấn đề này họa chỉ có đứa ngu mới nói ra tình hình thực tế. Xèo xèo ngô ngô một phen sau, quyết định nói sang chuyện khác:
“Xin hỏi một chút, ngươi nói phí quảng cáo của ta là có ý gì?”
Nói thật, hắn đúng là đã bị mấy danh từ toát ra từ miệng Vương Manh Manh làm cho sợ run.
“Nói ta nghe một chút.”
Ngọc Hồ Điệp bộ dạng khiêm tốn muốn thỉnh giáo, nhất thời làm cho tinh thần Vương Manh Manh hơi hơi bị đả kích.
“Ngươi ngay cả phí quảng cáo là cái gì cũng không biết?”
Ánh mắt Vương Manh Manh tà ác liếc Ngọc Hồ Điệp khiêm tốn muốn thụ giáo, hèn mọn khua môi múa mép:
“Chưa thấy qua ai ngu như ngươi, không có kiến thức có lẽ không phải lỗi của ngươi, là lỗi của tộc trưởng, nhưng không biết thưởng thức nhất định nguyên nhân chính là ngươi.”
“Đúng, Vương đại nữ hiệp giáo huấn cực kỳ!”
Vương Manh Manh trong lời nói mới vừa dứt, Ngọc Hồ Điệp liền lập tức gật đầu thừa nhận lời của nàng. Không riêng gì tò mò vấn đề, mà là hắn cực kỳ sốt ruột muốn biết rõ ràng vấn đề này, nhìn xem Vương Manh Manh rốt cuộc có bao nhiêu lý do đến đòi nợ Chu lão bản. Nếu có thể, hắn phải đi ! Hiện tại hai người trên người đều không có tiền , kéo Vương Manh Manh, làm điểm tiền thật sự không dễ dàng. Nếu hắn có một người thì cũng bỏ qua, nhưng là Vương Manh Manh tuyệt đối sẽ không như vậy mà từ bỏ ý định.
Hắn thực sự rất muốn biết, qua hai ngày, mình sẽ bị lọt vào cái tình trạng bi thảm gì. Vương Manh Manh mất rất nhiều nước miếng. Ước chừng một canh giờ, mới giải thích rõ ràng phí quảng cáo là cái gì, ngôn ngữ cơ thể hay body language gì gì đó, đều tận lực thể hiện hết với Ngọc Hồ Điệp.
Cuối cùng dùng cái vẻ mặt vênh váo dương dương tự đắc chấm dứt đề tài:
“Ngươi hiểu chưa?”
Ngọc Hồ Điệp mù mờ nhìn Vương Manh Manh. Trong mắt, tất cả đều là kính nể:
“Ngươi thật sự rất lợi hại!”
“Đó là đương nhiên!”
Vương Manh Manh thật mạnh gật gật đầu, trong lòng dâng lên đến một loại cảm giác khoái trá . Từ lúc xuyên qua đây lúc nào cũng bị bắt nạt, lúc này, nàng rốt cuôc có được cảm giác được hãnh diện. Xem ra, xuyên không thực tốt, tùy tiện dùng một chút từ ngữ thời hiện đại, đều có thể đem mấy đứa ngốc ngốc thời này hù dọa. Xuyên không, dù sao cũng không sai . Vương Manh Manh có cảm giác tốt như vậy, tạm thời là đang bảo trì một chút.
Ngay sau đó, Ngọc Hồ Điệp miệng nói ra một câu đả kích, tâm trạng vui vẻ của Vương Manh Manh tan thành mây khói.
“Nói chuyện với ngươi thanh âm thực êm tai, biểu tình cũng đặc biệt phong phú.”
Ngừng lại một lát, vừa cười vừa nói với Vương Manh Manh:
“Nhưng mà rốt cuộc ngươi định nói cái gì, một chút ta nghe cũng không hiểu, có thể nói high như vậy, làm cho ta một câu cũng không thể bon chen. Vương đại nữ hiệp, ngươi thật sự là quá lợi hại.”
Chính là một câu nói như thế, làm cho Vương Manh Manh hồn lạc phách xiêu. Ngọc Hồ Điệp lúc trước hăng hái lắng nghe, bộ dáng hoàn toàn hiểu được những lời nàng nói, kỳ thật chính là a dua cổ động mà thôi. Ngọc Hồ Điệp căn bản là không hiểu được mấy lời Vương Manh Manh mất nửa ngày nói ra.. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể là đem thuật ngữ chuyên dụng mang thần sắc bị hiểm bỏ đi….
Dùng một câu ngắn gọn không sai biệt lắm với những gì đã nói suốt canh giờ tổng kết:“
Ý của ta chính là Chu Bát gây phiền lụy cho ta, lại giúp hắn kéo về vô số khách, buôn bán lời vô số tiền, đương nhiên phải chia cho chúng ta một chútt!”
“A! Ra là như vậy!” Ngọc Hồ Điệp dùng sức gật đầu một cái, hưng phấn liếc liếc Vương Manh Manh:
“Ngươi sớm nói thẳng ra không phải là được rồi sao, nói ngươi muốn cùng Chu Bát lão bản phân chia tang vật, cũng không cần dùng nhiều lời khó tiêu như thế, ta nghe không hiểu.”
Một lòng thanh chính mình này quảng cáo phí Vương Manh Manh, quyết định rộng lượng mà tha cho thái độ của Ngọc Hồ Điệp. Vẫn có chút hưng phấn vỗ vỗ bả vai Ngọc Hồ Điệp, hơi nhăn mày lại:
“A! Ngươi nói chúng ta trở về đòi phí quảng cáo của tên Chu Bát có được không?”
“Nếu hắn không cho ngươi thì sao?”
Ngọc Hồ Điệp hứng thú nhíu đôi mắt phượng nhìn Vương Manh Manh đang chìm trong ánh sáng chói lọi. Rất nhanh , hắn đã bị ánh mắt hổ báo của Vương Manh Manh làm cho rét run.