Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 81: Đứa nhỏ trong bụng




Edit: Phương Xêkô
Beta: Ngôn Ngôn
Thời điểm Vương Manh Manh tỉnh lại, nàng còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy tiếng Vương Cương lớn giọng: “Tại sao lại chưa tỉnh?”
Giọng nói ấy, làm cho Vương Manh Manh vừa hơi mở mắt liền nhắm chặt lại.
Giờ này khắc này, tất nhiên phải tận lực thám thính tình huống xảy ra.
Bên tai, tiếng cười xun xoe nịnh nọt của Ngọc Hồ Điệp cứ vang lên: “Có lẽ do Manh Manh đi hai ngày đường nên quá mệt, chờ một chút chắc sẽ tỉnh lại thôi.”
Vương Manh Manh một chút cũng không dám động.
Mấy ngày rồi không có cơ hội nghỉ ngơi tốt như vậy, đơn giản là nằm nhắm mắt từ từ nghĩ cách, làm thế nào giấu diếm được ánh mắt khôn khéo của Vương Cương, nàng là người từ thời hiện đại xuyên về.
Yên tĩnh….
Sau đó, thanh âm Ngọc Hồ Điệp lại vang lên: “Lão nhân gia, có thể cởi trói cho tại hạ rồi từ từ nói chuyện không?”
Vương Manh Manh hé mắt nhìn….
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, mắt của nàng liền trợn tròn….
Trong tầm mắt nàng, Ngọc Hồ Điệp bị trói gô đang lắc lư.
Nghe Ngọc Hồ Điệp yêu cầu, Vương Cương cả giận hừ một tiếng: “Cởi trói cho ngươi, nếu ngươi chạy, ta biết ăn nói thế nào với cha của Manh Manh đây? Rồi ngươi muốn ta đi đâu đào cha cho đứa bé trong bụng bây giờ?
“Đứa bé trong bụng?”
Vương Manh Manh quên mất mình đang giả bộ ngất mà kinh hô ra tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Ai có đứa bé trong bụng?”
Nếu nàng đoán không lầm, Vương Cương nói nhất định là nàng có đứa nhỏ, nhưng mà nàng mới đến thời đại này không đến nửa tháng, như vậy đứa nhỏ này….
Vương Manh Manh chết tiệt, tự dưng lại bắt nàng làm mẹ đứa nhỏ…..
Vương mèo nhỏ chưa kịp suy nghĩ, phát hiện mình đã cao giọng quát: “Chết tiệt, từ bao giờ lại có thêm một đứa bé?”
Lập tức nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi quở trách chủ nhân nguyên lai của thân thể này: “Vương Manh Manh chết tiệt, vì sao lại như vậy, dám chưa kết hôn mà đã có con!”
Tiếng quát của nàng, nhất thời làm di chuyển tâm mắt chú ý của Vương Cương và Ngọc Hồ Điệp.
Vương Cương vẻ mặt trắng bệch:
“Manh Manh, vừa rồi con mắng ai?”
“Còn có thể là ai!”
Tức giận trong mắt Vương Manh Manh càng sâu: “Không phải là người kia……”
Nói được một nửa, lập tức lấy tay che miệng mình lại, mở to hai mắt trái phải liếc qua, nhìn hai người trong phòng đang hồ nghi nhìn mình, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhẹ nhàng vỗ ngực mình.
Đối với năng lực phản ứng của mình mà cảm thấy tự hài lòng, nguy hiểm thật, nếu động tác che miệng chậm một chút, thì ba chữ “Vương Manh Manh” đã thốt ra rồi.
Vương Cương tất nhiên vẫn không tha, lập tức đi đến chỗ Vương Manh Manh.
Cúi đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, trầm giọng hỏi: “Con nói, vừa rồi con mắng ai?”
Mày hơi nhăn lại, hồ nghi hỏi: “Nếu bá nghe không lầm, thì con đang tự mắng mình”
Vẻ mặt hung hăng, làm cho đầu Vương Manh Manh lập tức dâng lên một loại cảnh báo, nếu là nàng không cho hắn một cái công đạo, một chưởng của Vương Cương chắc hẳn sẽ chụp vào gáy nàng.
“Tại sao con phải mắng mình chứ, con nói người kia là……”
Không cần suy nghĩ, tầm mắt Vương Manh Manh chuyển động, thốt ra: “Con mắng người kia, hắn tên là Dương Đồng Đồng, là……”
Hai tay day huyệt thái dương, nhẹ giọng nói: “Hắn làm cho bụng của con……”
Nói còn chưa xong, Vương Cương liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Giờ này khắc này, Vương Cương cảm giác mình sắp bị Vương Manh Manh làm cho “thăng” luôn, đỡ lấy mép giường, ai oán nói:
“Ông trời, như thế nào lại nhiều thêm cái Dương Đồng Đồng, vậy cha đứa nhỏ này rốt cuộc là ai?”
Ngón tay Vương Manh Manh không tự chủ mà nắm chặt góc chăn, suy nghĩ nửa ngày, mới khẽ cắn môi, nhẫn tâm nói: “Bá không cần biết hắn là ai, hắn giờ đã không còn là người nữa rồi”
Khóe mắt thoáng nhìn bộ dáng muốn giết người của Vương Cương, lập tức bổ sung: “Dương Đồng Đồng là nam nhân, là nam nhân mà bá không biết.”
Vương Cương nửa ngay sau mới phản ứng lại, nhưng thật ra một cái đúng trọng tâm gật đầu xác định.
Từ trên xuống dưới đánh giá Vương Manh Manh, bao nhiêu hoài nghi dần dần tiêu tan, gật đầu trầm giọng nói: “Đúng vậy, hắn đương nhiên phải là nam nhân, nếu không phải nam nhân, tin tưởng bụng ngươi cùng lắm thì…”
“Cùng lắm thì???”
Vương Manh Manh cứng họng lặp lại ba chữ cuối cùng. Ánh mắt, nhất thời liền trở nên có chút đăm chiêu
Đến hiện tại, nàng đột nhiên phát hiện, chính mình ra vẻ nói một chút để cho người khác cực độ dễ dàng hiểu lầm trong lời nói.
Ngay tại lúc Vương Manh Manh đang cần mẫn suy nghĩ xem làm thế nào để nói dối mấy chuyện này, thanh âm suy yêu phiêu đãng của Ngọc Hồ Điệp lại vang lên:
“Làm ơn, mặc kệ thằng chết tiệt kia là ai, tuyệt đối hắn không phải tại hạ, lão nhân gia ngài có phải là nên thả tại hạ ra rồi nói sau không?”
Vương Cương cánh tay mềm nhũn, hữu khí vô lực phân phó Vương Manh Manh: “Manh Manh, con cởi trói cho hắn, ta còn một số việc cần phải hiểu rõ”
Vương Manh Manh lập tức lên tiếng, đứng lên đi đến bên Ngọc Hồ Điệp.
Thân thủ, một phen rút kiếm bên hông hắn ra, Ngọc Hồ Điệp còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, Vương Manh Manh liền vung kiếm cắt đứt dây thừng.
Nghe được tiếng dây thừng rót xuông, nàng lại xuyên kiếm trả về chỗ cũ. Vỗ vỗ tay, dễ dàng cười nói: “Thu phục!”
Ngọc Hồ Điệp vừa mới ngồi xuống, Vương Manh Manh liền cúi sát xuống tai hắn.
Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn phải hỏi: “Dâm tặc, nnói cho ta biết, rốt cuộc đứa nhỏ trong bụng ta có phải của ngươi không? Ngươi cùng tên Dương……”
Vương Manh Manh vội nuốt tên xuống, đổi lại câu nói: “Có phải hai chúng ta vì đứa nhỏ này mới bỏ trốn?”
Lời của nàng mới xuất khẩu, Ngọc Hồ Điệp sắc mặt liền thay đổi.
Cẩn thận đem Vương Manh Manh cao thấp đánh giá tối thiểu mười lần, đến cuối cùng nói ra phán đoán của mình: “Tận đáy lòng, ta cảm thấy hẳn là không phải!”
“Hẳn là?”
Vương Manh Manh thét chói tai, túm lấy tay áo Ngọc Hồ Điệp: “’Là ‘thì chính là ‘là”, không phải sẽ không ‘là’, cái gì là ‘hẳn là’?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.