Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 82: Ai là cha đứa nhỏ?




Edit: Phương Xêkô
Beta: Ngôn Ngôn
Bộ dạng kích động như vậy làm cho Vương Cương cảm thấy trời đất như rung chuyển.
Miễn cưỡng đứng dậy, nắm lấy cổ tay Vương Manh Manh. đau đớn khuyên giải: “Bá tin con nhất định bị tên lừa đảo kia làm cho ra nông nỗi này……”
Ngọc Hồ Điệp kéo Vương Manh Manh qua một bên, thấp giọng nói:
“Nhưng cũng không cần phải tìm một người giả mạo là cha đứa nhỏ đi!”
Cách nói như vậy sẽ không động chạm đến ai, Ngọc Hồ Điệp ưỡn ngực, ho khan một tiếng.
Chỉ tiếc bên này có hai người đang chuẩn bị mưu đồ bí mật, nên không có tâm tình thưởng thức dáng người cao lớn của hắn.
Vương Cương đang cố gắng nghĩ biện pháp giúp đứa nhỏ còn chưa chào đời kia tìm một phụ thân tốt. Mà Vương Manh Manh thì lại buồn bực, đứa nhỏ trong bụng mình kia là của ai????
Trầm mặc, tĩnh mịch …..
Cuối cùng bị Vương Cương cao giọng đánh gãy .
“Ta nói này Manh Manh, con nói tên Dương Đồng Đồng kia đã chết?”
Vấn đề này, một chút Vương Manh Manh cũng không dám ăn nói hàm hồ, vội vàng gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, hắn sớm đã chết!”
“Được!”
Vương Cương nắm bả vai Manh Manh, dùng lực hơi mạnh làm nàng nhất thời nhăn mặt, vô cùng tán thưởng đánh giá Vương Manh Manh:
“Quả nhiên không hổ là người của Vương gia chúng ta, xuống tay cũng rất sạch sẽ lưu loát.”
Vương Manh Manh xoa xoa bả vai, còn chưa kịp hô đau, ánh mắt lại trở nên dần mơ hồ.
Có chút há hốc miệng nhìn đại bá, mù mờ hỏi: “Xuống tay?”
“Con không cần sợ!”
Vương Cương vỗ vỗ ngực mình: “Cái loại đàn ông bội tình bạc nghĩa này, đáng phải giết, dòng họ đại hiệp nhà chúng ta, một năm thể nào chẳng giết bảy tám tên trứng thối như vậy?”
Còn không chờ Vương Manh Manh kịp nói đôi lời cảm thán, Vương Cương lại nói thêm:
“Tốt lắm, cái tên Dương Đồng Đồng nếu đã muốn đã chết, ta sẽ không quản chuyện của hắn”
Hơi nhíu mày, lại nói như chém đinh chặt sắt: “Hiện tại phải nghĩ biện pháp giúp bụng của con trước khi bị người ta nhìn thấy, tìm một phu quân tốt, làm cho hắn chịu trách nhiệm.”
Đề nghị này, làm cho Vương Manh Manh hít vào một hơi khí lạnh, theo bản năng lấy tay sờ sờ bụng mình: “Nếu hắn không muốn thì sao bây giờ?”
“Hắn dám!”
Không thể không nói, Vương Cương thật sự là cao thủ trong cao thủ.
Chính là trong mắt hắn vọng lại sát khí, làm cho Vương Manh Manh nhịn không được lui lại hai bước.
Vương Cương bẻ ngón tay răng rắc, từ từ nói: “Chỉ cần con nhìn trúng ai, nếu hắn không muốn ta sẽ đánh cho đến khi đồng ý mới thôi, ta không tin trên thế gian này có tên nào không sợ chết mà dám từ chối!”
Phòng bị nhìn chằm chằm vẻ mặt hổ báo của Vương Cương, Vương Manh Manh thật cẩn thận thối lui đến bên cạnh Ngọc Hồ Điệp, lặng lẽ hỏi:
“Ngươi xác định hắn thật sự là đại bá của ta, đại hiệp giữa đại hiệp, mà không phải là cường đạo?”
Đối vấn đề này, Ngọc Hồ Điệp thực khẳng định trả lời.
“Một chút cũng không sai, nếu hắn thật sự là cường đạo, sẽ không bạo lực như vậy, cường đạo bình thường đều là dùng tiền mà qua cửa, khí chất y như đại gia. Hơn nữa, nói như đại bá nhà ngươi vậy, chỉ cần nghe được là nữ cường đạo, căn bản là không cần đánh, thiếu niên mới phát dục đương nhiên đều muốn cướp, ít nhất cũng không cần chờ hai mươi năm!”
Hắn dừng một chút, nhìn thoáng qua quần áo rách tung toé của Vương Cương rồi nói tiếp: “Ngươi cũng biết, đại hiệp! Chỉ có thể sử dụng vũ lực .”
“A!”
Vương Manh Manh cũng nhìn quần áo trên người Vương Cương, gật gật đầu:
“Thật đúng là như vậy.”
Vương Cương vốn đang có hào khí phát biểu tuyên ngôn, nhìn thấy Vương Manh Manh đang đứng cạnh Ngọc Hồ Điệp, liền đi lên tách nàng ra khỏi người hắn, lời nói thấm thía dạy bảo:
“Bá nói này Manh Manh, con cách xa tên dâm tặc này một chút, như vậy mới tốt cho thanh danh của con.”
Ngọc Hồ Điệp đương nhiên là nghe thấy, trong lòng nhất thời có chút không thoải mái.
Sờ mũi, ho khan một tiếng,
Cố gắng ưỡn thẳng lưng mà nói: “Kỳ thật, kỳ thật tại hạ cũng không phải người xấu, cái danh dâm tặc trong truyền thuyết cũng chỉ là lời đồn, nếu ngài không chê……”
“Ta khinh!”
Còn không chờ Ngọc Hồ Điệp tự đề cử mình xong, Vương Cương liền vạn phần coi thường đánh gãy lời nói của hắn. Ngữ khí thành thật, không khách khí, lại quá vô tình: “Cho dù là Manh Manh nhà chúng ta có mang đứa con của người khác trong bụng, hẳn cũng không đến lượt tên dâm tặc như ngươi!”
Nhưng mà, lời của Ngọc Hồ Điệp lại chính là ý tưởng của Vương Cương.
Vào lúc này, tâm tình Vương Manh Manh hơi trùng xuống, Ngọc Hồ Điệp nói như vậy, làm cho nàng thấy cảm động.
Cộng thêm một chút……một chút rung động nói không nên lời.
Không quan tâm đến đứa nhỏ là của người khác, mà còn muốn cưới nàng. Như vậy thâm tình, thử hỏi không động tâm sao được?
Vương Manh Manh cố gắng cứu vãn tình thế, nắm tay Vương Cương:
“Đại bá, kỳ thật hắn cũng……”
Lời nói cùng ảo tưởng của nàng cũng bị Vương Cương thô lỗ chặt đứt.
“Hừ, nếu hắn là đại hiệp thì có thể chấp nhận, nhưng hắn là dâm tặc, con lấy hắn làm gì? Bá nói này Manh Manh, tuy rằng hiện tại giá trị con người của con không đáng tiền, nhưng thế nào cũng là siêu cấp nữ hiệp giang hồ, đương nhiên phải chọn một vị phu quân tốt!”
Từ trên xuống dưới đánh giá Ngọc Hồ Điệp vài lần, đôi mắt cả giận hừ một tiếng.
“Tướng mạo của tên tiểu tử này cũng coi như không tệ, nhưng thân thể sớm đã bị nữ nhân vét sạch, ta đoán sống không được lâu đâu.”
Ngọc Hồ Điệp, ngực càng thẳng .
Nhẹ nhàng lấy chiết phiến mở ra, nhíu mày nhìn Vương Cương:
Chiết phiến: Quạt a~
“Đại bá, ngài nói như vậy có phần không đúng, chẳng lẽ Ngọc Hồ Điệp tại hạ rất kém cỏi sao? Thần thái sáng ngời này, chắc không thể nào giống người đoản mệnh đi!”
Lời nói làm cho Vương Cương hít vào một hơi khí lạnh, run rẩy một hồi lâu, buông cánh tay Vương Manh Manh.
Lấy tay kéo Ngọc Hồ Điệp đến cạnh mình, nhỏ giọng nói: “Huynh đệ, có Manh Manh nhà ta ở đây, nên ta cũng không muốn nói thẳng, ngươi xem ngươi kìa, một bộ dạng hư hỏng.”
Nói tới đây, Vương Cương đột nhiên nhớ tới một việc, lấy tay chỉ vào ngực Ngọc Hồ Điệp: “Ha! Ngươi, tiểu tử này phải thành thật cho ta, ngươi nói ta nghe, rốt cuộc ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu, ta đặt cược rồi!”
Trên mặt hắn đột nhiên xuất hiện một tia đỏ, có chút nhăn nhó nói: “Kỳ thật nguyên lai ta đã muốn đặt cược, ta cá là nửa năm đến một năm, hiện tại nhìn cái dạng này của ngươi, ta nghĩ chắc phải đem tiền đặt cược đổi thành nửa năm.”
Uỳnh!
Quác quác quác!
Ngọc Hồ Điệp thấy một tia sét từ trên trời đánh xuống, làm tâm can hắn nháy mắt nát vụn.
Nắm tay áo Vương Cương: “Nếu ta nói cho ngài, một ngàn lượng hoàng kim đặt cược cho hai năm sau, ngài tin không?”
Vương Cương nhỏ giọng ghé vào tai Ngọc Hồ Điệp truy vấn: “Chẳng lẽ ngươi chính là ngốc tử trong truyền thuyết ?”
Ngọc Hồ Điệp gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta tuyệt đối không phải……”
Còn chưa có nói xong, Vương Cương tựa như một trận gió biến mất không thấy, trong nháy mắt lại đã trở lại, chạy đến cạnh Ngọc Hồ Điệp cười tủm tỉm nói: “Huynh đệ, ngươi không gạt ta chứ, Vương Cương ta trên giang hồ cái gì cũng không lợi hại, nhưng nói đến tin tức linh thông, thì tuyệt đối đứng hạng một.”
Ngọc Hồ Điệp cười gượng hai tiếng:
“Đó là, ai chẳng biết Vương đại hiệp là đại hiệp giữa đại hiệp!”
“Đúng vậy!”
Vương Cương nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp, ánh mắt như đao, lạnh lùng nói: “Hai ngày trước ta nghe một tin, cái tên ngốc tử kia, quả thực là ngươi, mười ngày trước đã muốn đi hủy bỏ một ngàn lượng hoàng kim tiền đặt cược!”
“Ách!”
Ngọc Hồ Điệp từ đáy lòng trào lên một trận kính nể, gật gật đầu: “Đúng vậy, của ta thật ……”
“Được rồi!Ta biết nên thế nào làm.”
Hắn đột nhiên cầm tay Ngọc Hồ Điệp:
“Ngươi giúp ta chiếu cố Manh Manh, ta đi đổi tiền cược, thuận tiện tăng lên một chút.”
Cái bộ dạng chân thành này, làm cho Ngọc Hồ Điệp thấy cảm động.
“Vẫn là đại bá tin tưởng tại hạ, thật cảm ơn, chỉ cần hai năm sau, tiền này tuyệt đối không chỉ là tiền, mà tiền đều có thể biến vàng!”
Ngọc Hồ Điệp còn chưa có nói xong, Vương Cương liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Hai năm, ta cược trong vòng nửa năm, làm sao chờ được đến hai năm!”
“Nửa năm?”
Ngọc Hồ Điệp há hốc mồm nhìn Vương Cương: “Nếu ngươi hạ là hai năm sau tiền đặt cược, như vậy nhất định phải đến lúc đó mới có thể lấy ra bạc?”
Vương Cương nhất thời lộ ra vẻ mặt ngươi sẽ không đùa giỡn ta, cười lạnh một tiếng: “Hay nói giỡn, ai nói ta muốn hạ hai năm, ta muốn đem toàn bộ thân gia đều hạ trong vòng nửa năm!”
Nhìn bộ dạng tan nát cõi lòng của Ngọc Hồ Điệp, Vương Cương xấu hổ cười trừ: “Kỳ thật cũng lạ không thể ta, không phải ta xem ngươi không dậy nổi, nhưng ngươi hẳn là cũng biết, một người đàn ông, đối với thân thể của mình thì đương nhiên phải biết rất rõ, ngươi xem, ngay cả ngươi cũng không tin tưởng mình có thể chống đỡ quá hai năm, vậy thì vì sao ta lại phải ngu ngốc nhảy xuống!”
Sau một hồi nói nhảm, Vương Cương phát hiện Ngọc Hồ Điệp vẫn là gắt gao túm trụ tay mình, dùng sức đánh vào gáy hắn.
Một chưởng này ước chừng dúng bảy phần công lực.
Vừa lòng nhìn một chưởng này hạ xuống Ngọc Hồ Điệp, Vương Cương đem tay bị hắn bắt lấy dùng sức rút ra, đẩy Vương Manh Manh vào trong lòng hắn:
“Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta lập tức sẽ trở lại.”
“Ách!”
Vương Manh Manh cúi đầu nhìn Ngọc Hồ Điệp vẫn không nhúc nhích, đầu tiên là ngẩn ra, tức giận hét theo bóng Vương Cương lúc này ở tít phía xa: “Sao bá lại đánh ngất hắn?!”
Vương Cương không quay đầu lại, nói lớn: “Ai kêu hắn ở đó mà ngăn ta.”
Ngạc nhiên nhìn bóng dáng của Vương Cương, Vương Manh Manh định mở miệng nhưng lại thôi, bởi vì nàng phát hiện một việc.
Hiện tại, tuyệt đối là một cơ hội tốt để chạy trốn.
Nhưng mà……
Cơ thể Ngọc Hồ Điệp vẫn như vậy, y chang bộ dạng hoa hải đường ngủ xuân Y.Y
Cau mày, lấy tay vỗ nhẹ vài cái lên Ngọc Hồ Điệp, haizz, hắn căn bản là không có ý muốn tỉnh dậy.
Vương Manh Manh cầm khay trà tạt lên mặt hắn,
Quả là cách tốt nha, nước vừa tạt lên, kiều hoa Ngọc Hồ Điệp liền tỉnh lại.
Hai mắt mù mờ cúi đầu nhìn Vương Manh Manh, cánh môi nở nụ cười của yêu nghiệt: “Nhắm mắt hay mở mắt đều nhìn thấy ngươi, thật thú vị, nếu ngươi đổi cách khác dịu dàng hơn, ta sẽ rất thích”
Mặt Vương Manh Manh hơi đỏ.
Ngay sau đó, nâng Ngọc Hồ Điệp cánh tay buông lỏng, trực tiếp đem cơ thể vừa tỉnh lại của Ngọc Hồ Điệp quẳng qua một bên.
Xong liền ngồi xổm xuống, thân mình hung tợn theo dõi hắn: “Ta nghĩ, cách này dâm tặc ngươi sẽ càng thích hơn.”
Lại còn giả bộ cười hì hì: “Muốn ta nâng ngươi dậy không?”
Ngọc Hồ Điệp một chút cũng không trông cậy vào Vương Manh Manh có thể nâng mình dậy, đôi mắt hoa đào có chút cợt nhả nhìn, ngượng ngùng dồn hết trọng lực vào người nàng:
“Cho tới bây giờ ta chưa thấy người con gái nào không dịu dàng như ngươi, thật không biết về sau ngươi có thể gả đi hay không….”
Nói còn chưa hết, đầu đã bị Vương mèo nhỏ hung hăng đánh: “Ai nói ta gả không được, ta tốt như vậy, ai không muốn cướp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.