Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 84: Đứa nhỏ thế nào rồi?




Edit: Phương Xêkô
Beta: Ngôn Ngôn
Sau khi hỏi được địa điểm, Ngọc huynh đệ cũng không nói gì.
Mà lập tức lấy một tay ôm ngang người Vương Manh Manh, chạy như điên tới hiệu thuốc gần nhất.
Đến cửa, Ngọc Hồ Điệp ôm Vương Manh Manh vừa định đi vào, một cánh tay liền ngăn phía trước bọn họ.
Nhìn dọc lên theo hướng cánh tay, người này hẳn là người làm rồi:
“Chủ nhân nhà ta bề bộn nhiều việc, xin hỏi các vị có hẹn trước không?”
Vương Manh Manh ôm bụng cau mày nhìn chủ nhân của cánh tay chán sống kia, vừa định nói gì đó, nhưng mở miệng ra cái gì cũng không nói được.
Người kia không thấy.
Nàng chỉ kịp liếc mắt một cái, người kia ngay cả kêu cứu mạng cũng không kịp nói ra, đã biến mất ngay trước mặt nàng.
Hắn ta, ặc, bị Ngọc Hồ Điệp một cước đá bay:
“Đúng là muốn chết!”
Ngọc Hồ Điệp tiêu sái lưu loát đem một loạt động tác này hoàn thành, một chút cũng không dừng lại liền xông vào bên trong.
Vào đến nơi quả nhiên là khiến người ta sửng sốt!
Toàn bộ hiệu thuốc đều trống rỗng! Chỉ có lão già đang cười cười xem sách. Nhìn cái thể loại kia xem, ngay cả việc bọn họ đi vào cũng không phát hiện.
Nhưng mà đây không phải vấn đề Ngọc Hồ Điệp quan tâm.
Thật cẩn thận đặt Vương Manh Manh lên trên ghế, tiến đến chỗ ông lão kia kéo kéo góc áo: “Đại phu, qua bên này xem bệnh đi!”
Nghe được Ngọc Hồ Điệp tới tìm đại phu, người kia sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, thân mình cũng hơi run run.
Quát to một tiếng sau, người kia liền ôm đầu ngồi xổm xuống.
Miệng, lại kêu la không ngừng:
“Đừng đánh, ta cũng không cố ý, nếu người làm có cái gì không tốt, ngươi cứ việc chuyển này nọ đi, hai ba ngày nay đều bị đánh, ta thật sự là chịu không nổi rồi!”
Ngọc Hồ Điệp kinh ngạc nhìn chằm chằm cái đầu cúi thấp của ông lão kia, lông mày chau lại, tức giận quát:
“Ta chỉ là hỏi đại phu đi đâu rồi, ta đánh ngươi làm cái gì?”
“Ngươi muốn cắn ta!”
Người kia lại cúi đầu càng tấp, càng lúc càng cắm xuống nền nhà nha~!
Thanh âm tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn theo cái miệng đang vùi vào đầu gối truyền đến: “Muốn đánh thì đánh đi, chỉ cần không đánh vào mặt là được rồi, về sau ta còn phải nhờ nó mà kiếm cơm!”
Ngọc Hồ Điệp cảm giác mắt của mình sắp hỏng đến nơi rồi.
Bên kia bụng của Vương Manh Manh thật sự là đau muốn chết, không ngờ lại gặp được một tên như vậy, nói cái gì cũng không rõ ràng.
Không cần suy nghĩ, Ngọc Hồ Điệp nâng người kia đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không có hứng thú đánh ngươi, ta chỉ cần biết đại phu ở đâu. Nếu bằng hữu của ta xảy ra chuyện không hay, ta thật sự sẽ muốn động thủ!”
Nghe Ngọc Hồ Điệp nói, cái đầu của ông lão kia liền ngẩng lên: “Ngươi không phải người nhà bệnh nhân trước kia ta từng khám qua?”
“Đương nhiên không phải!”
Ngọc Hồ Điệp hồ nghi liếc mắt nhìn, theo cách hắn nói, thì hắn chính là đại phu.
Không cần suy nghĩ, Ngọc Hồ Điệp chỉ về phía Vương Manh Manh: “Ta là mang bằng hữu đến xem bệnh.”
Ngọc Hồ Điệp vừa nói xong, vẻ mặt người kia liền thay đổi.
Chẳng những là vẻ mặt thay đổi, chuẩn xác mà nói, hắn cả người đều thay đổi.
Cái người có vẻ co vòi sợ hãi vừa rồi đột nhiên biến thành một nam tử hán cả khí chất và dáng người đều vĩ ngạn.
Cái kiểu chuyển biến quá ư nhanh chóng này, cơ hồ làm cho Ngọc Hồ Điệp không thể tin được, đứng trước mặt mình là một người mà không phải hai.
Người kia đầu tiên là ho khụ khụ hai tiếng, ánh mắt quét lên người Ngọc Hồ Điệp, trầm giọng nói:
“Ta chính là chủ của hiệu thuốc này, Giang đại phu.”
Sau đó nhíu mày, tức giận nói: “Các ngươi có hẹn trước không”
“Hẹn trước?”
Ngọc Hồ Điệp mặt nhăn mày nhó nhìn thoáng qua căn phòng: “Nơi này của ngươi trống hoắc, trừ ngươi ra, ở ngoài là hai chúng ta, muốn hẹn trước làm cái gì?”
“Hiện tại không có người là do ngoại lệ. Nói cách khác, cái ngươi xem chỉ là mặt ngoài! Ngươi có biết cái gì là mặt ngoài không?”
Với vấn đề thâm ảo này, Ngọc Hồ Điệp lập tức lắc đầu.
“Danh tiếng của ta không ai trong thành là không biết, người bệnh đến xem một ngày nhiều không kể xiết.”
Giang đại phu rất kiên nhẫn giải thích: “Nếu không có hẹn trước, ngươi xông đến đây chẳng phải là cướp chỗ người khác sao?”
Nghe đến đó, Vương Manh Manh đeo vẻ mặt đau khổ oán niệm: “Chỉ sợ xem xong, ngươi lại bị người ta đập vỡ đầu”
Ngọc Hồ Điệp lòng nóng như lửa đốt nên không có chú ý suy nghĩ kỹ lời của tên lang băm này nói, nhưng mà nàng thì lại hiểu thấu.
Theo các loại tình cảnh vừa rồi, người kia tuyệt đối không phải là thầy thuốc tốt. Nếu không phải hắn xem bệnh hại chết người, thì làm sao có người dám đánh hắn?
Vương Manh Manh còn đang định nói nốt, ánh mắt Giang đại phu nhất thời mị thành một cái khâu.
Ngọc Hồ Điệp không để ý một cái hắn liền lẻn đến cạnh Vương Manh Manh bịt miệng của nàng.
Cúi đầu nhìn chằm chằm Vương Manh Manh, từng chữ từng chữ nói:
“Cô nương, tốt nhất là không nên nói linh tinh, nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là bệnh nguy kịch, nếu lại kéo dài một chút, chỉ sợ thánh y là ta cũng không cứu được!”
Giang đại phu ôm cánh tay Vương Manh Manh, tuyệt đối là dùng lực lớn hết mức. Ở phía sau, mặc kệ Vương Manh Manh thế nào giãy dụa, đều không thể động đậy.
Hai mắt trợn ngược lên, trắng dã. Bởi vì bị bàn tay không chút lưu tình bị hết mũi miệng, khiến cho hô hấp không thông.
Không để ý đến Vương Manh Manh đang đau khổ giãy dụa, Giang đại phu quay đầu nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Ngươi muốn người hay muốn tiền?” (Nguyên văn: Ngươi yếu nhân hay muốn tiền)
Câu nói nghiêm trọng này vừa xuất ra, Ngọc Hồ Điệp nhất thời hít vào lãnh khí, nhìn thoáng qua đôi mắt trắng dã của Vương Manh Manh, quyết định thật nhanh: “Đương nhiên là muốn người.”
“Người bệnh, trước cần đặt cọc một trăm lượng.”
Giang đại phu thật mạnh thở dài một hơi: “Bằng không……”
“Nhiều như vậy?”
Ngọc Hồ Điệp lại hít một hơi, đem hết số bạc vụn trong người ra: “Ta chỉ có năm lượng hai, người xem xem……”
Lờ chưa dứt, bạc trong tay đã bị Giang đại phu một phen cướp đi: “Thành giao!”
Ngọc Hồ Điệp há hốc miệng nhìn Giang đại phu: “Ngươi xác định? Ta thật sự chỉ có năm lượng hai.”
Quả thật trách không được hắn buồn bực, giá này đúng là hơi thái quá rồi.
Giang đại phu nhìn cũng không thèm nhìn Ngọc Hồ Điệp một cái nào nữa.
Dùng tốc độ nhanh nhất vội vàng bỏ bạc vào tay áo, thuận tay vỗ vỗ ngực.
“Chính cái gọi là người thầy thuốc, làm danh y, bản nhân đương nhiên phải lấy việc chữa cho bệnh nhân làm trọng, giá bèo một chút cũng không vấn đề.”
“Đúng! Đúng! Đúng!”
Ngọc Hồ Điệp vội vàng gật đầu: “Đại phu ngươi nói thật sự là quá đúng, nhưng mà đã có thể xem bệnh cho muội ấy được chưa?”
“Đương nhiên có thể!”
Tiền cũng đã thu vào túi, ngón tay Giang đại phu đương nhiên cũng rời khỏi miệng Vương Manh Manh.
Nhìn Vương Manh Manh dùng sức hít từng ngụm khí, hắn rất nhanh đưa ra chẩn đoán: “May là các ngươi tới kịp lúc, cô nương này bị bệnh hen suyễn, quả không nhẹ……”
Ngọc Hồ Điệp cùng Vương Manh Manh, ánh mắt hai người nhất thời trợn tròn, cùng lúc quay sang nhìn nhau, trăm miệng một lời kinh hô: “Bệnh hen suyễn?”
Giang đại phu không hổ là hành tẩu giang hồ nhiều năm, nhìn phản ứng của hai người trước mắt, lập tức biết mình chẩn đoán sai rồi.
“Các ngươi không nên gấp gáp, nghe ta nói đã! Đừng có tùy tiện ngắt lời ta”
Mặt không đỏ, tâm không loạn, tóm lại là cực kỳ bỉnh thản nói tiếp: “Đương nhiên, bệnh hen suyễn chính là bệnh có thể gây biến chứng, nhưng mà nguyên nhân bệnh khẳng định không có khả năng là thế.”
Tinh tế nhìn Vương Manh Manh vài lần, Giang đại phu trịnh trọng quay đầu hỏi Ngọc Hồ Điệp:
“Ngươi nói, nàng ta bị sao?”
Ngọc Hồ Điệp lau lau mồ hôi lạnh: “Muội ấy đau bụng!”
“Á?”
Ánh mắt Giang đại phu liền rơi xuống bụng Vương Manh Manh, nhìn bụng nàng hơi hơi nhô lên, lại trực tiếp hạ kết luận: “Vậy chắc chắn là có rồi!”
Nghe Giang đại phu chẩn đoán, Vương Manh Manh suy yếu gật gật đầu.
Lại há miệng hớp thêm vài ngụm không khí trong lành mát mẻ, Vương Manh Manh mới nói: “Đúng vậy, việc này ta đã sớm biết, giờ ta muốn hỏi, vì sao bụng của ta lại đau như vậy?”
“Xem, đúng rồi, ta đã sớm nhìn ra là ngươi đau bụng.”
Giang đại phu bày ra vẻ mặt ‘quả không ngoài sở liệu của ta’, hơi hơi cười một chút: “Các ngươi tìm đúng người rồi, bản đại phu tuy rằng bệnh gì cũng tinh thông, nhưng mà sở trường vẫn là trị liệu các triệu chứng do đau đớn gây ra.”
“Ể?”
Vương Manh Manh vốn hoài nghi khả năng y thuật của Giang đại phu, lúc này cũng bắt đầu không dám khẳng định đứng lên.
Bằng kết luận của nàng, Giang đại phu này quả thực chính là lang băm giang hồ nha!
Nhưng là nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của hắn, lòng Vương Manh Manh cũng bắt đầu dao động, hai mắt lóe hào quang: “Ngươi thật sự có thể chữa trị tốt cho ta?”
“Khẳng định!”
Giang đại phu cực kỳ khinh miệt liếc mắt nhìn Vương Manh Manh, bắt đầu lôi sở trường y học của mình ra giới thiệu: “Ngươi không nghe những gì ta vừa nói sao? Trị liệu đau đớn là sở trường của ta”
Ngừng lại một lát, lại trầm giọng nói: “Nói như vậy, tay đau thì chặt tay, chân đau thì khảm chân, tám chín phần mười đều có thể giảm đau nha!”
“Ách!” o.O
Vương Manh Manh không tự giác nắm chặt tay Ngọc Hồ Điệp, hơn nữa cơ thể bắt đầu không ngừng run rẩy.
Nàng đột nhiên phát hiện Giang đại phu này tuyệt đối không phải là đại phu, mà chính là đồ tể. >”
Nhìn hai người đang chuẩn bị chạy trốn, Giang đại phu mỉm cười: “Bất quá giờ chỉ là bụng đau thôi, đương nhiên cũng không thể chặt được, nhưng mà cũng có một cách dời đi.” (Nguyên văn: dời đi pháp)
Vương Manh Manh nghe vậy trong lòng hơi hơi định rồi một chút, không ngừng đem ánh mắt muốn nói ‘cứu ta’ bắn qua chỗ Ngọc Hồ Điệp, mới chiến run rẩy ngẩng đầu hỏi: “Dời đi?”
“Đúng vậy!”
Giang đại phu nói quả quyểt. Sau đó bàn tay đột nhiên túm lấy ót Vương Manh Manh, lực đạo rất lớn, làm cho Vương Manh Manh nhất thời chết ngất.
Giang đại phu động thủ đánh người, vậy mà trên mặt lại tươi cười hớn hở, vừa lòng nhìn Vương Manh Manh trực tiếp ngã ở trên ghế, từ từ nói: “Này, chính là cách dời đi.”
Đang nói dở, sát phía sau vang lên một tiếng hét thảm thiết:
“ÔIIIIIIIIIIIIII!”
Nhìn Vương Manh Manh chết ngất, Ngọc Hồ Điệp gần như sửng sốt
Tiếp theo hắn liền vung nắm đấm lên giữa mặt Giang đại phu, đánh cho hắn thành đầu heo.
Xoay người tung chân tạt ngang, một bên không ngừng đá, một bên lớn tiếng quát: “Cái đồ vương bát đản, không thể tưởng được ở trong thành cũng có hắc điếm như vậy.”
Đứng thẳng người, lại đá một cước lên người Giang đại phu, Ngọc Hồ Điệp căm tức vung tay đấm xuống.
Nhưng mà, nắm tay lại đấm vào sát mang tai hắn: “Ngươi nói, ngươi rốt cuộc do ai phái tới?”
“Không cần đánh, van cầu ngươi không cần đánh nửa……”
Loại danh y khí thế trên người Giang đại phu chớp mắt lại không thấy, thay vào đó là bộ dạng ai oán ôm mặt gào khóc: “Ta thật sự là thành tâm giúp ngươi chữa bệnh mà, ngươi nhìn đi, hiện tại nàng ta tuyệt đối sẽ không thấy đau!”
Ngọc Hồ Điệp nhất thời nói không ra câu.
Hắn là bị lời nói của Giang đại phu làm cho phân tâm.
Vương Manh Manh xác thực sẽ không cảm thấy đau bụng, bị đánh thành ra thế này, cũng sẽ không cảm thấy trên người có chỗ nào đau.
Giang đại phu tiếp tục kêu rên: “Ta dùng là cách dời đi chân chính mà, bằng không ngươi chờ nàng ta tỉnh lại rồi hỏi, ta cam đoan nàng ta đau đầu mà không phải đau bụng.”
Uỳnh!
Ngọc Hồ Điệp nhất thời cảm thấy có một trận sét đánh từ trên trời giáng xuống, cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, cách dời đi của ngươi chính là phát ở đầu muội ấy mà không phải ở bụng?”
“Ờ!”
Giang đại phu đầu lập lao đến ôm đùi Ngọc Hồ Điệp, tràn đầy ủy khuất ngẩng đầu nhìn: “Trẻ nhỏ cũng dễ dạy, chính là như vậy.”
Ai đó gân xanh lại bắt đầu nổi lên: “Ta đánh……”
Nắm tay vừa mới tung xuống cách người Giang đại phu chừng 1cm, đã bị tiếng khóc kinh thiên động địa của hắn làm cho phải thu về.
“Ngươi đánh đi đánh nữa đi. Năm nay làm đại phu tại sao lại khó như vậy? Bà nội tổ tiên của con ơi, người ta rõ ràng chỉ biết giúp mấy đứa trâu bò đỡ đẻ, bệnh nhân cũng không phải bệnh như vậy! Ngươi bảo ta có biện pháp sao? Ngươi đánh chết ta, đánh chết ta đi!”
“Ách!”
Ngọc Hồ Điệp mặt rơi đầy hắc tuyến:
“Hóa ra ngươi là bác sĩ thú y! Nguyên lai không có giấy phép hành nghề”
Lần này Giang đại phu cố gắng nâng lên nửa người trên, tức giận nói: “Huynh đệ này, ta nói ánh mắt của ngươi thật sự là có vấn đề, ngươi nên đi gặp thầy thuốc đi, ta chữa bệnh tuy rằng cái gì cũng tinh thông, nhưng mà việc trị liệu mắt là sở trường nhất.”
Thói quen bình thường vừa mới nói xong, Giang đại phu lập tức che miệng mình, mắt nheo lại hấp háy, nổi lên tia cười quyến rũ: “Hắc hắc, thói quen, thói quen rồi.”
Nhìn sắc mặt lạnh như băng của Ngọc Hồ Điệp, hắn vội vàng đứng lên chạy đến bức tường xanh xanh xám xám đem một biển chữ vàng xuống: “Ta có giấy phép hành nghề thật mà!”
“Ồ?”
Ngọc Hồ Điệp đem thứ Giang đại phu vừa mang đến xem qua một lúc, dựa trên những gì ghi trên đó thì hẳn là: “Diệu thủ hồi xuân, giang hồ đồn đại.”
Ngón tay Ngọc Hồ Điệp dùng lực, chặt đứt cái biển kia thành hai nửa
Ném hai nửa kia lên bàn, hắn lạnh giọng nói: “Mặt trên viết sai rồi, hẳn là diệu thủ truy mệnh mới đúng!”
Hai mảnh kia còn chưa chạm đến mặt bàn, Giang đại phu liền ngã xuống đất. Vô cùng bi tráng, vô cùng đau thương, gân cổ lên gào thét: “Biển của ta, năm trăm lượng bạc của ta mới mua được nó mà! Oaaaaaaaaa~~~”
Bất quá lúc đang hăng say gân cổ, nhìn nắm tay Ngọc Hồ Điệp lại bắt đầu giơ lên, Giang đại phu vội vàng ôm đầu nằm úp sấp: “Không cần đánh, nương tử của ngươi không phải là mang thai sao? Sở trường của ta chính là với mấy vật nhỏ như vậy đó.”
Nhìn ánh mắt Ngọc Hồ Điệp tràn đầy hồ nghi, Giang đại phu nhanh miệng nói thêm: “Cùng lắm thì ta coi nàng ta là ngựa để điều trị, người ta không phải nói sao, phụ nữ cùng với ngựa, không sai biệt lắm.”
Một quả đấm vèo vèo bay tới, trúng ngay giữa mặt nạn nhân =))
Ngọc Hồ Điệp rống lên một tiếng giận dữ: “Đồ hố xí nhà ngươi! Ta tuyệt đối không để cái tên thú y như ngươi xem bệnh giúp muội ấy”
Bất quá……
Bất quá Ngọc Hồ Điệp rất nhanh phát hiện một việc.
Hắn không cho lang băm này giúp Vương Manh Manh xem bệnh thật đúng là không được, bụng của Vương Manh Manh chỉ sợ không cầm cự được đến lúc tìm đại phu khác.
Thứ hai, trên người hắn ngay cả một lượng bạc nhỏ bằng hạt bụi cũng không có.
Căn bản là không biết lấy gì để đi tìm đại phu về đây Y.Y
~0~
“Ngươi nói, ngươi lo lắng cho con ngựa……”
Nói tới đây, Giang đại phu vội vàng che miệng,
Cười cười nhìn từ phía thắt lưng đến vẻ mặt đen kịt của Ngọc Hồ Điệp: “Không, là nương tử của ngươi mệt nhọc quá độ, cho nên sợ là không cẩn thận làm hỏng thai?”
“Ờ!”
Ngọc Hồ Điệp gật gật đầu, ngón tay khẽ vuốt lên đôi má tái nhợt của Vương Manh Manh: “Ngươi giúp ta xem xem tiểu nha đầu này bị sao.”
Nói xong, đôi mắt hoa đào liền nheo lại thành một đường.
“Nếu ngươi không chắc chắn, tốt nhất là nói thẳng cho ta hay! Nếu có việc gì ngoài ý muốn……”
Khi nói chuyện, nắm tay lại siết chặt một chút.
Vụn gỗ văng khắp nơi, nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang đại phu nháy mắt trở nên trắng bệch, trầm giọng nói: “Ngươi có biết hai chữ ‘hậu quả’ viết thế nào không?”
“Biết, biết, biết. Tiểu nhân biết!”
Giang đại phu nâng tay lau lau mồ hôi, gật đầu đầy hứa hẹn: “Đại gia, người cứ yên tâm, trị liệu này đúng là sở trường của tiểu nhân.”
Run run tay đưa lên bụng Vương Manh Manh tìm kiếm.
Hồi lâu, ánh mắt Giang đại phu liền trợn tròn, vẻ mặt ai oán vừa rôi cũng chợt biến mất, thay vào đó là căm tức nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Các ngươi có phải cố ý tìm đến?”
Gương mặt Ngọc Hồ Điệp nhất thời liền chìm xuống.
Cái gì cũng không có nói, chỉ giơ nắm tay lên miệng thổi thổi: “Ngươi có cái gì thì nói, tốt nhất vẫn là nói đúng vấn đề!”
Giang đại phu lúc này đây một chút cũng không lùi bước, ánh mắt căm tức vẫn là căm tức.
Khí thế kia tuyệt đối có thể cùng Ngọc Hồ Điệp phân đình tranh đấy: “Bằng việc ta sờ qua vô số bụng ngựa, ta dám khẳng định, nàng ta không có!”
Nói xong, ngón tay chỉ Vương Manh Manh: “Đừng nhìn bụng của nàng ta hơi lớn mà nghĩ linh tinh, kỳ thật bình thường không có tập luyện nên mỡ tích lũy xuống dưới bụng thôi.”
Ngữ khí, là tuyệt đối trảm đinh chém sắt, không có một chút ngập ngừng.
“Hơn nữa!”
Giang đại phu trên mặt nổi lên một tia hèn mọn: “Các ngươi nhất định là đã lâu toàn ăn đồ tạp nham, nàng ta đột nhiên ăn đầy mỡ gì đó mới bụng đau.”
“Óe!”
Tiếng kinh hô không phải do Ngọc Hồ Điệp vọng lại, mà chính là từ người mới vừa tỉnh lại trong cơn mê – Vương Manh Manh.
Hồ nghi nhìn cái tên Giang đại phu mười phần tự tin, gấp giọng hỏi: “Ngươi nói trong bụng ta không có cục cưng? Mà là lâu rồi không có đồ ăn, đột nhiên ăn nhiều quá nên mới thế?”
Nhìn Giang đại phu gật đầu khẳng định, tầm mắt Vương Manh Manh liền chuyển tới trên người Ngọc Hồ Điệp, chu mỏ căm tức.
Cặp mắt kia xác thực là đôi mắt trách cứ, gương mặt Ngọc Hồ Điệp có chút phớt hồng.
Một hồi lâu, Ngọc huynh đệ giương mắt sang phía Giang đại phu hỏi: “Ngươi làm sao mà biết lâu rồi nàng không có ăn nhiều mỡ gì đó?”
Giang đại phu hèn mọn đánh giá Vương Manh Manh, cười lạnh một tiếng.
Bắt đầu khoa tay múa chân bình luận: “Không cần xem thứ khác, ngươi xem gương mặt xanh xao của nàng ta kìa, sẽ biết, mà lúc ta mới sờ bụng, tay trượt không thôi, vừa thấy chính là ăn rất nhiều mỡ gì đó, cho nên ta kết luận nguyên nhân đau bụng chính là như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.