Hái Hồng

Chương 10:




Trong lòng Chu Hồng Hồng đang hờn dỗi, hoàn toàn không muốn để ý đến Trình Ý, trực tiếp trả lời. "Sọ não của anh bị hỏng rồi hả."
Trình Ý lần này thật hiếm thấy không xung đột với cô, bình bình giọng nói. "Tôi nói với cô là sự thật. Có lão gia tử ở đây, chúng ta buộc phải cùng nhau."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, muốn châm chọc cười một tiếng, nhưng lại phát hiện khóe miệng mình không nâng lên nổi, vì thế chỉ có thể mặt không một chút thay đổi. "Anh đang nói chuyện tiếu lâm hả. Chờ tôi đi khỏi cái làng này, lão thái gia đâu còn quản được tôi nữa."
"Vậy cô định vĩnh viễn không trở lại? Mẹ của cô thì sao?" Hắn bĩu môi. "Cô ở bên ngoài tự do thoải mái, mẹ cô thì ở lại đây bị người khác chỉ trỏ."
"Đến lúc đó tôi mang cả mẹ tôi đi."
Trình Ý cảm thấy cô rất ngây thơ, cái làng này nhỏ như vậy đám bà thím thì rảnh rỗi thích buôn chuyện, chuyện của thế hệ trước vẫn còn là đề tài bàn tán sôi nổi của thế hệ sau "Cô dám nói cô suốt đời sẽ không trở về nơi này? Trừ khi cô hạ quyết tâm không đi lại với thân thích của cô nữa. Không chừng ngày nào đó, cô mang theo người cô thích về làng, còn chưa vào đến cổng, đã bị soi mói bàn tán linh tinh đầy tai."
Chu Hồng Hồng bị hắn làm cho nghẹn họng, được nhất thời nói không ra lời.
Trình Ý lại tiếp tục nói: "Bọn họ đều cho rằng tôi đã làm chuyện đó với cô, cô nếu không theo tôi, bọn họ nói những thứ linh tinh kia về cô, cô gánh vác được không?"
"Không phải đã nói là diễn trò sao? Tôi sao phải theo anh."
"Trước kia tôi nói với cô diễn kịch, đó là bởi vì còn có Thời Tiệp Nghệ. Nếu Lão gia tử kiểu gì cũng bắt tôi phải cưới cô, chúng ta phát triển cũng có thể mà. Còn nữa, kỹ thuật diễn của cô rất tồi."
Cái gì gọi là cũng có thể phát triển? Chu Hồng Hồng bị sặc. "Tôi tại sao phải vì ánh mắt của người khác mà phải từ đóng kịch chuyển thành làm thật với loại lưu manh như anh!"
Sắc mặt Trình Ý trầm xuống. "Cô còn muốn tôi nói trắng ra nữa hay sao hả? Trong lòng cô thích tôi đã bao lâu, còn muốn che giấu nữa hả?"
Chu Hồng Hồng lập tức thẹn quá hoá giận, đẩy Trình Ý, tông cửa xông ra.
Cô từng có ảo tưởng với Trình Ý.
Nhưng mà cô cho rằng mình che giấu rất khá. Cô chưa từng hỏi chuyện hắn và Thời Tiệp Nghệ, hơn nữa cô quả thật cảm thấy bài vở tương đối quan trọng. Những thứ tình cảm non nớt này, cô nghĩ chờ sau này qua một khoảng thời gian lâu dài, sẽ từ từ tiêu tán.
Nhưng mà lý trí là lý trí, tâm tư trong lòng không phải muốn khống chế là có thể khống chế.
Lần trước Trình Ý nói cô như vậy, cô còn nghĩ cô may mắn tìm được cơ hội cắt đứt mầm mống nhỏ này.
Những lời đó của hắn, cô không chịu nổi, Trình Hạo đã làm gì được cô đâu. Nhưng nếu cô thực sự là một cô gái bị làm chuyện ấy, như vậy chẳng phải là rắc muối lên trên vết thương cô sao. Cô cũng nhờ vậy mà thấy rõ, Trình Ý đối với cô rất tàn nhẫn.
Sau này cô lại một lần nữa chú tâm đến việc học tập, cũng không nghĩ đến hắn nữa. Cô cảm thấy chờ khi thật sự chặt đứt ý niệm trong đầu, chắc chắn có thể thản nhiên đối mặt với hắn.
Nhưng Trình Ý lại đem tâm sự của cô giật tung ra. Cô không biết hắn nhìn ra từ lúc nào, cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp hắn.
Thật may là, sau này mỗi lúc Chu Hồng Hồng đi đưa thuốc, cũng không gặp Trình Ý.
Qua vài ngày, bà Hai bỗng đến tìm Chu Hồng Hồng, sắc mặt hớt hải.
"Hồng Hồng, Lão thái gia đến. Ông ấy... Ông ấy vẫn muốn dùng gia pháp xử trí..."
Chu Hồng Hồng vừa nhìn thấy sắc mặt của Bà Hai liền biết chắc không có chuyện tốt. Lão thái gia cũng giằng co quá thể, tháng trước chẳng phải vẫn thật tốt sao, tại sao Trình Ý vừa mới tốt lên một chút xíu liền lại đến tìm phiền toái.
Nhưng mà cô đoán, có thể là bởi vì cô và Trình Ý chậm chạp không đi chịu đòn nhận tội, Lão thái gia trong lòng không thoải mái.
Không cần biết là như thế nào, cứu người mới là chuyện quan trọng nhất. Khi Bà Hai và Chu Hồng Hồng chạy đến bên, Lão thái gia và Trình Ý đang ở trong sân.
Trình Ý quỳ trên mặt đất, trong tay Lão thái gia vẫn là cây gậy sắt kia.
"Lão thái gia." Chu Hồng Hồng vừa vào cửa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội chạy nhanh đi tới.
"Hồng Hồng." Lão thái gia nghiêm mặt." Trình gia chúng ta xin lỗi cháu, thằng cháu trai bất hiếu của ta lại khiến cho cháu chịu nhiều phiền phức rồi."
Chu Hồng Hồng không đoán được ý đồ của lão thái gia, liếc về phía Trình Ý. Nhưng hắn cúi đầu, cô không nhìn thấy biểu tình gì của hắn.
Cô sợ nói sai, cân nhắc không biết mở miệng như thế nào.
Lão thái gia lại nói: "Nghe nói, cô con gái của Thời gia chuẩn bị đi nước ngoài."
Thân hình Trình Ý dường như cứng lại một chút.
Chu Hồng Hồng trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, đây không phải là nói trúng tim đen hắn sao. Trình Ý nếu như lại cứng đầu lên, chắc chắn là lại phải chịu trận đòn hiểm này.
Cô miễn cưỡng cười. "Lão thái gia, cô ấy cùng Trình Ý đã chia tay..."
Lão thái gia cắt đứt lời cô. "Không cần nói giúp nó. Lúc trước yêu đương nồng nhiệt, không phải cô ta thì ai cũng không cần, còn nhiệt tình đến mức biển cạn đá mòn mới xa nhau."
Chu Hồng Hồng thầm sợ: Cảm giác lần này Lão thái gia tới là để chê cười Trình Ý bị thất tình?
Trình Ý vẫn không lên tiếng, Bà Hai ở một bên cũng không dám hó hé.
Lão thái gia nói xong liền giơ gậy lên.
Chu Hồng Hồng sợ tới mức giật mình, cuống quít quỳ xuống. "Lão thái gia, cầu xin người đừng đánh."
"Hồng Hồng, cháu tránh ra." Lão thái gia gõ một gậy xuống sống lưng Trình Ý. "Nó đã bị ta đuổi ra khỏi nhà, hiện tại không quan hệ tới cháu. Trình gia chúng ta nhất định sẽ phụ trách tới cùng đối với cháu, chờ ông bắt thằng nhóc Trình Hạo kia trở về."
Trình Ý thét lớn một tiếng, gượng lại chống cự không ngã xuống. Thương thế của hắn vốn chưa khỏi hoàn toàn, bị đánh một gậy này, sợ là xương cốt lại bị dời vị trí.
Chu Hồng Hồng nhìn thấy thật đau lòng, hoảng hốt cầu khẩn nói. "Lão thái gia, cháu không cần Trình Hạo. Chỉ cần Trình Ý, cháu chỉ cần cùng anh ấy. Cầu xin người đừng đánh. Thương thế của anh ấy còn chưa khỏe, sẽ chết mất....."
Động tác của Lão thái gia chậm lại, đổi thành nhẹ nhàng dùng gậy gõ bả vai Trình Ý. "Nghe thằng nhóc này nói, hai đứa đang diễn trò."
Chu Hồng Hồng nhìn chằm chằm cây gậy kia, chỉ sợ lão thái gia dùng sức quất tới.
"Không phải, hai chúng cháu thực sự muốn kết giao." Cô níu tay Trình Ý, muốn khóc đến nơi. "Trình Ý, anh nói chuyện đi, nhanh nói đi."
Trình Ý ho một tiếng, không có chút nào cảm kích. "Cô chẳng phải là không muốn ở cùng tôi sao?"
Chu Hồng Hồng bị hắn làm cho vội muốn chết. "Tôi muốn cùng anh còn không được sao."
Cô nói xong cũng khóc thật. Trải qua việc hoảng hốt lần trước hắn bị đánh sắp chết, cô vẫn rất sợ. Xương cốt của hắn còn chưa khôi phục, lão thái gia xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, nếu lại bị đánh, cô sợ hắn thật sự trị mãi không hết.
Lão thái gia bị Chu Hồng Hồng náo thành như vậy, cũng không có tâm tình đánh nữa, thu gậy lại, vẻ mặt nghiêm khắc nói. "Hồng Hồng, nếu cháu muốn cùng nó, ta đồng ý với cháu. Nhưng mà, nếu nó dám khi dễ cháu, ta sẽ đến trị nó."
Chu Hồng Hồng gật đầu. "Cảm ơn Lão thái gia."
Lão thái gia lại quay sang Trình Ý. "Trận đòn này ta cho nợ. Nếu có ngày nào đó mày lại làm hỏng việc, ta nhất định phạt nặng!"
Trình Ý bị Chu Hồng Hồng bấm một cái, nặng nề trả lời: "Vâng."
Lão thái gia suy tư một hồi, lại nói: "Con dâu thứ hai, Trình Ý, hai người có thể trở về Trình gia."
Bà Hai rốt cục cũng hiện lên ý cười, liên tục nói lời cảm ơn. "Cảm ơn lão thái gia, cảm ơn lão thái gia."
Lão thái gia cuối cùng liếc nhìn Trình Ý, sau đó hừ một tiếng liền rời đi.
Đợi bóng lưng lão thái gia khuất khỏi cửa nhà, Chu Hồng Hồng liền đỡ Trình Ý đứng dậy, hỏi: "Có phải là lại bị thương hay không?" Trong giọng nói không che giấu được sự quan tâm.
"Ừ." Hắn vẫn cúi đầu, trả lời có vẻ suy yếu. "Chắc lại phải kêu Trịnh đại phu lại đây một chuyến."
Bà Hai nghe xong, biến sắc, cuống quít lại nâng hắn dậy.
Chu Hồng Hồng lau nước mắt trên mặt. "Tôi đi gọi đại phu đến."
Khi Trịnh đại phu tới, sắc mặt cực kém. Ông kiểm tra thương thế của Trình Ý—— xương sống bị lệch rồi.
Ông quát: "Thật sự là không biết sống chết! Các người đều nghĩ cậu ta làm bằng sắt hả? Có chín cái mạng hay sao? Còn muốn cậu ta tốt hay không?"
Bà hai và Chu Hồng Hồng bị quát nhưng đuối lý, không dám lên tiếng nữa.
Ngược lại Trình Ý lại mở miệng. "Là tôi không cẩn thận bị ngã. Không liên quan đến bọn họ."
Sau đó lửa giận của Trịnh đại phu lại chuyển hướng về phía Trình Ý, một bên giúp hắn nối xương, một bên hùng hùng hổ hổ.
Trình Ý mặc ông ta mắng. Vì thế trong phòng chỉ có tiếng gầm gừ của Trịnh đại phu.
Lúc Bà Hai tiễn Trịnh đại phu đi ra ngoài, cho ông gấp đôi tiền khám bệnh. Bà bây giờ có thể trở về Trình gia, phương diện tiền tài vốn không eo hẹp như trước kia nữa.
Trịnh đại phu vừa đi, Chu Hồng Hồng liền làm khó dễ hắn. "Thật sự là hết cách với anh, tính tình sao cứ cứng rắn như vậy chứ, nói vài câu dễ nghe mềm mại một chút không được sao hả."
Cô rõ ràng tìm đường lui cho hắn, hắn vẫn còn ngang ngạnh.
Trình Ý cười nhìn cô, ánh mắt kia thật sự rất câu hồn. "Việc này thực sự không cần cầu."
Chu Hồng Hồng đột nhiên bị nụ cười này của hắn làm ngơ ngẩn, sau khi lấy lại tinh thần, mấp máy môi, nói tiếp: "Mặc kệ như thế nào, tốt xấu gì thì lão thái gia đã nguôi giận. Anh cũng đừng đối nghịch với ông cụ nữa, ông cũng già rồi, cứ khiến ông cụ tức giận như thế, không tốt."
"Việc này không phải là còn cần cô phối hợp sao, cùng tôi đi đến trước mặt ông ta lắc lư vài cái, ông ta đương nhiên sẽ vui vẻ."
"Vậy cũng phải đợi anh hồi phục tốt đã. Anh không nghe Trịnh đại phu nói hả, nếu lại bị đánh một lần nữa, ông ấy sẽ không cứu anh nữa."
"Vậy cô cũng nên kiềm chế một chút, cái mạng của tôi đây còn nắm chặt ở trong tay cô đó."
"Anh dưỡng bệnh cho tốt đi." Chu Hồng Hồng cảm thấy nếu nói thêm gì nữa chắc cũng bị hắn làm cho tức giận, xoay người đi ra ngoài.
Trình Ý ngả ngớn nói: "Chao ôi, Chu Hồng Hồng, cô nói là sẽ theo tôi mà."
"Được. Tôi theo anh, vậy được chưa."
Chu Hồng Hồng chỉ coi những lời này của hắn là vui đùa.
Nhưng không ngờ trong cuộc sống tương lai sau này, hắn níu chặt lấy những lời này của cô, quấn quít lấy cô không thả ra.
Hơn nữa mãi về sau này, Chu Hồng Hồng mới biết được, lần này Lão thái gia tìm tới cửa, thật ra là đã cùng Trình Ý thương lượng xong xuôi, muốn diễn một màn cho cô xem.
Trình Ý đã đi tìm lão thái gia trước.
Chuyện trước đây với Thời Tiệp Nghệ cũng không có gì hay để nói, chia tay thì chia tay. Hắn bảo đảm với Lão thái gia, đời này nhất định sẽ phụ trách tới cùng với Chu Hồng Hồng.
Lão thái gia buồn bực, hỏi hắn tại sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt.
Trình Ý nghiêm trang trả lời. "Cưới vợ thì phải cưới vợ hiền."
Lão thái gia rất vui vẻ, cảm thấy cháu trai cuối cùng cũng có một lần thật tinh mắt. "Ta đã sớm thấy Hồng Hồng là một người tính tình hiền thục, mày thì còn phải đi một vòng quỷ môn quan về mới nhận rõ."
Trình Ý cười.
Lão thái gia ngẫm lại, nên phạt cũng đã phạt, cũng lười truy cứu. "Đi đi. Cháu bị đánh lần này cũng coi như có thu hoạch. Đối xử với con bé thật tốt, đây là Trình gia chúng ta nợ nó, cháu cũng nợ nó một cái mạng."
Trình Ý gật đầu bày tỏ sự tán thành, sau đó liền nói với lão thái gia đại khái là Chu Hồng Hồng đang lẩn tránh hắn, dường như là không muốn ở cùng hắn nữa.
Lão thái gia cho rằng Chu Hồng Hồng tức giận là vì còn để ý chuyện của Thời Tiệp Nghệ, vì thế nói: "Phụ nữa ấy à, lòng dạ hẹp hòi. Nhưng mà, cũng lại rất dễ mềm lòng. Đàn ông thì phải có khổ nhục kế."
Vì thế hai ông cháu nhà này, một muốn có vợ, một muốn có cháu dâu, vào giờ khắc này lại đạt tới sự hài hòa trước nay chưa có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.