Hái Hồng

Chương 12:




Sắc mặt của cô giá kia từ hồng chuyển sang trắng, thật có thể nói là đặc sắc vô cùng.
Chu Hồng Hồng nhất thời không có phản ứng, suy đoán ý đồ củaTrình Ý.
Sau đó cô gái kia cười mỉa một tiếng, lấy cớ liền bỏ đi.
Trình Ý lôi Chu Hồng Hồng lại, "Cô là chủ nhân chân chính, cũng không lanh lợi chút nào."
"Cái gì?" Cô không hiểu rõ ý hắn.
"Là ý nói, lẽ nào cô cảm thấy vui mừng khi người khác thèm nhỏ dãi người đàn ông của cô nhằm biểu lộ rõ ràng cô có mắt chọn người sao?"
Cuối cùng cũng hiểu được, cô tránh khỏi tay hắn, căm tức nói. "Rõ ràng là chính anh tự tìm tới, còn mượn tôi làm bia đỡ đạn."
Hắn liếc hướng cô gái kia, "Cô không thấy là tự cô ta đến sao?"
"Đó là tại anh phóng điện tình lung tung."
"Tôi nào có phóng điện lung tung? Tôi cũng không phải là cái máy phát điện." Hắn dừng lại, nghiêng sang nhìn cô, sau đó giọng nói thay đổi, tiếng nói trầm xuống, mang theo ý tứ hàm xúc hấp dẫn rõ ràng. "Ái chà, bản thân cô đã bị tôi làm mê mẩn rồi, thấy biểu tình gì của tôi đều cảm thấy tôi đang phóng điện đúng không?"
Chu Hồng Hồng hận nhất hắn nói giọng điệu này. "Anh đừng có dát vàng lên mặt mình!" Sau khi nói xong, cô mới phát hiện có mấy người đi đường nhìn về phía hai người bọn họ bàn luận xôn xao.
Trình Ý cũng không đáp lại, chậm rãi tiếp tục đi về phía trước, cô chỉ còn cách lặng lẽ đuổi theo.
Đến Trình gia, lão thái gia thấy hai người này một trước một sau, một trái một phải, cũng chẳng có tiếp xúc tay chân thân mật, liền ho khan nói, hiện tại tư tưởng của dân chúng cũng đã cởi mở rất nhiều, nắm tay không có vấn đề gì.
Trình Ý chính là lão thái gia nói cái gì thì làm cái đó, lập tức liền nắm tay Chu Hồng Hồng.
Cô vô cùng xấu hổ. Mặc dù cô và hắn từng lôi lôi kéo kéo, nhưng mà thực tế thật sự nắm tay nhau thì chưa hề.
Sau đó lão thái gia đi vào phòng khách, Trình Ý cầm lấy lòng bàn tay của cô chà xát vài cái, Chu Hồng Hồng còn chưa kịp thẹn thùng, hắn đã lành lạnh nói: "Cô thật là một thôn nữ chất phác."
"Có ý gì?" Cô cảnh giác, nghe giọng điệu này của hắn, cũng biết hắn không nhả ra nổi câu gì tốt.
Hắn tiếp tục chà xát. "Tay này của cô, mẹ tôi ngần ấy tuổi mà tay còn mềm mại hơn cô. Bình thường cô lấy tay kéo đất hả, thô ráp thành như vậy."
"Anh!" Chu Hồng Hồng tức giận, mạnh mẽ hất tay của hắn ra, "Anh cút đi ăn phân đi!"
Hắn cười tại chỗ."Hai chúng ta bây giờ chính là sắp đi ăn mà, tôi ăn cái gì cô ăn cái nấy. Cô sao có thể nói ra lời mắng người nhưng chẳng có lợi ích gì cho mình thế, hỏng óc rồi hả."
Chu Hồng Hồng xưa nay đều phải làm việc nhà, tay đúng là có vẻ thô ráp. Các bạn gái học cùng với cô, ai cũng là phải làm việc, bà Hai có loại may mắn này, là số ít trong số ít thôi.
Trong lúc ăn cơm, cô nhìn tay của Bà hai, đúng là ngón tay ngọc ngà xanh miết.
Cô chưa bao giờ cảm thấy may mắn rằng không khí ăn cơm của Trình gia nặng nề giống giờ này phút. Trình Ý thỉnh thoảng gắp cho cô chút đồ ăn, cô đều tức giận không để ý tới, nhưng lại có lão thái gia ở đây, đành phải nhắm mắt nói. "Cảm ơn..." Vốn nghĩ là phải nói: Cám ơn anh. Nhưng chữ thứ ba làm thế nào cũng không nói ra nổi.
Hắn cười dối trá. "Đừng khách sáo thế."
Sau khi ăn xong, lão thái gia hỏi thăm một chút đến chuyện học tập của Chu Hồng Hồng, cô đều thành thật trả lời. Lão thái gia nói. "Cháu đến thứ Bảy cũng phải học thêm, không cần thường xuyên qua tới bên này nữa, Trình Ý muốn ở bên kia cũng được, ông sai người đến chăm sóc nó, cháu cứ chú tâm đến việc học hành."
Chu Hồng Hồng trong lòng căm tức, Trình Ý còn chưa chịu về nhà sao. Cô lặng lẽ trừng hắn, lại vừa lúc bắt gặp tầm mắt của hắn, vì thế cô lại quay đầu đi.
Lúc trở về, hắn dắt tay cô, ở trước mặt lão thái gia nghiễm nhiên tỏ thái độ vô cùng chăm sóc, vừa mới ra khỏi cửa lớn của Trình gia, hắn liền buông lỏng ra.
Chu Hồng Hồng không khỏi liếc nhìn tay của mình, sau đó nắm tay, lẳng lặng đi theo phía sau hắn.
Đi đến nửa đường, Trình Ý đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: "Được rồi, cô đi về trước đi."
"Hả?" Trong lòng cô còn đang suy nghĩ chuyện gì, bị hắn đánh gãy, có chút mờ mịt, hỏi: "Còn anh?"
"Tôi muốn đi xem phim."
Cô sửng sốt. "Anh chạy đi xa như vậy, lỡ như lão thái gia có chuyện tìm thì sao?"
Hắn kỳ quái nhìn cô. "Tôi chạy đi đâu?"
"Không phải là muốn đi làng Ô Sơn à?"
"Tôi có nói tôi muốn đi đâu sao?"
"Không phải xem phim hả?"
"Tôi nói là xem phim trong làng chúng ta."
Chu Hồng Hồng nhất thời không nhớ ra, bật thốt. "Nơi này có phim gì mà xem?"
Lời này vừa nói ra, hắn lại nở nụ cười tà khí. "Muốn đi xem không? Hai chúng ta cùng xem?"
Lúc này cô mới tỉnh ngộ, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì ở trên đường cái không tiện phát tác, đành phải căm giận lưu lại một câu. "Anh tự mình bảo trọng thân thể."
Sau khi về đến nhà, cô ở trong phòng rống lớn một câu."Lưu manh!"
Khi đó Chu Hồng Hồng đối với chuyện nam nữ chưa hiểu rõ hết. Cô nghĩ, hắn đi xem cái loại đó phim, liệu có ảnh hưởng gì đến thân thể hay không? Thương thế của hắn chưa khỏi hẳn. Nhưng cô nghĩ đến nát đầu cũng không thể nghĩ ra phương pháp gì, liền tự nói với mình, mặc kệ hắn, thi đại học mới là chuyện quan trọng!
Sau lần đó một khoảng thời gian, cô không đi tìm Trình Ý. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không tìm đến cô.
Ngày hôm đó, Chu Hồng Hồng tan học về nhà, trùng hợp gặp Trình Ý. Hắn và đám lưu manh kia ở cùng một chỗ, nhìn thấy cô, hắn chỉ cười cười.
Một người trong đó nịnh nọt hỏi."Trình ca, đây là cô dâu của anh hả."
Hắn lắc đầu phủ nhận nói. "Không phải."
Chu Hồng Hồng cúi đầu, đi thẳng về phía trước.
Phải hay không phải, hắn thích nói như thế nào mặc kệ hắn, dù sao lời này mà truyền đến tai lão thái gia, người ăn đánh là hắn.
Cuối tuần đó, lão thái gia kêu Trình Ý mang Chu Hồng Hồng về nhà ăn cơm trưa, Trình Ý lúc này mới đi tìm cô.
Mẹ Chu không ở nhà, Chu Hồng Hồng nghe xong ý đồ đến tìm cô của hắn, một bụng tức giận, từ chối nói. "Tôi còn rất nhiều đề thi phải làm, không rảnh để làm quân cờ thí của anh."
Trình Ý lấy hộp thuốc lá, lắc ra một điếu thuốc, lại không vội châm lửa, giống như cầm nó để thưởng thức, "Quân cờ thí? Ý này nghe được ở đâu thế?”
"Thì vốn chính là như thế." Cô nói xong bồi thêm một câu, "Tôi thật sự có rất nhiều bài tập phải làm, để tôi gọi điện thoại cho lão thái gia là được rồi."
Hắn đem điếu thuốc trong tay vòng một vòng, nhớ tới cái gì, nghiền ngẫm cười. "Là bởi vì tôi hôm đó không thừa nhận cô là vợ của tôi hả?"
"Anh xong chưa hả, ai thèm để ý anh nói cái gì." Chu Hồng Hồng đuổi hắn. "Tôi rất bận rộn, anh đi về đi."
Hắn lại kéo tay cô, dùng sức một chút, cô liền lảo đảo ngã vào trong ngực của hắn.
Cô hoảng lên, lại không biết hắn muốn làm cái gì, vội vàng nói: "Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được hả?!?"
Trình Ý ngăn giãy dụa của cô lại, nâng cằm của cô lên, ngả ngớn nói. "Đến cái động nhỏ của cô tôi còn chưa chui vào, cô sao có thể tính là vợ tôi hả."
Thấy cô dường như nghe không hiểu, hắn dùng điếu thuốc chọc nhẹ vào vị trí đó của cô.
Chu Hồng Hồng năm giây sau mới phản ứng được ý của hắn, đỏ mặt. "Hạ lưu!"
Hắn rất phối hợp với tình hình, cười rất lưu manh, tiến sát bên tai cô nói nho nhỏ: "Cô sau này sẽ yêu chết sự hạ lưu nhiệt tình của tôi đấy."
Cô vừa xấu hổ vừa tức. "Anh thật không biết xấu hổ!"
"Tôi nào dám, cô thích nhất cái mặt tôi mà."
"Anh!" Chu Hồng Hồng tức giận đến nói không ra lời.
"Cô còn không thừa nhận?" Hắn chăm chú nhìn cô, ôm lấy khóe miệng. "Ngày đó tôi nói cô không phải vợ tôi, chắc là cảm thấy tủi thân hả, tôi thấy cô muốn khóc đến nơi rồi."
"Tôi không có!" Cô đã không nhớ rõ mình rốt cuộc có biểu tình gì, lúc ấy tất cả suy nghĩ của cô đều ở hai chữ “không phải” kia.
"Thừa nhận thích tôi thì có làm sao, không hiểu nổi cô đang kiên trì cái gì." Trình Ý nói xong cũng buông lỏng cô ra, châm điếu thuốc lên.
Chu Hồng Hồng chạy tránh khỏi hắn vài thước.
Hắn hơi thu tươi cười."Còn muốn chạy? Tôi muốn bắt cô có khó lắm sao."
"Anh muốn nói chuyện thì nói, đừng có động tay động chân."
Hắn châm chọc cười. "A, như vậy mà đã là động tay động chân? Vậy Trình Hạo đối với cô thì tính là cái gì?"
Chu Hồng Hồng không ngờ hắn đột nhiên lại nhắc đến Trình Hạo, giật mình, "Anh lại nhắc đến hắn ta làm gì..."
Trình Ý hít một hơi thuốc, vòng vo đề tài, "Được thôi, cô không muốn đến chỗ Lão gia tử thì gọi cho ông ấy, đừng để ông ta lại mặt nặng mày nhẹ với tôi.
Cô gật gật đầu. "Tôi biết, lát tôi sẽ gọi."
"Được, tôi còn phải nhờ cô, Chu Hồng Hồng, cô để ý chút cho tôi nhờ." Giọng hắn vô cùng không có thành ý nói xong câu đó xong, sau đó liền ngậm thuốc rời đi.
Trong phòng của Chu Hồng Hồng dán đầy hai chữ "Học tập!" Có đôi khi thất thần, nhìn thấy hai chữ này, cô liền tỉnh táo lại.
Trình Ý lại có một đoạn thời gian không tới tìm cô. Cô thấy vết thương của hắn đã khỏi hẳn rồi, nhưng hắn vẫn cứ ở trong nhà của Cậu cả.
Lần thứ hai Trình Ý bởi vì mệnh lệnh của lão thái gia đến tìm Chu Hồng Hồng, lần này mặt hắn lạnh lùng hỏi. "Cô bận đến nỗi không có cả thời gian đi ăn bữa cơm sao?"
Chu Hồng Hồng thấy hắn tâm tình không tốt, bèn không cự tuyệt nữa.
Khi sắp đến nhà họ Trình, Trình Ý nắm lấy tay cô.
Giờ đây, Chu Hồng Hồng đã phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, hắn luôn chà xát lòng bàn tay của cô, cũng không biết có phải tìm sâu trên đó nữa hay không. Cô bị hắn lằng nhằng đến mức ngứa, nếu muốn tránh đi, hắn sẽ không cọ xát. Nhưng sau một lúc, lại bắt đầu.
Lão thái gia nhìn thấy hai người nắm tay nhau xuất hiện, vô cùng hài lòng, thái độ đối với Trình Ý rất thân mật.
Lão thái gia theo thường lệ lại hỏi Chu Hồng Hồng về vấn đề học tập, biết cô bận học bài, rất nhanh đã cho cô đi về.
Lúc trở về, ra khỏi Trình gia đã một khoảng, Trình Ý vẫn nắm lấy tay cô không buông ra.
Chu Hồng Hồng tự vận lực muốn rút ra, lại bị hắn chặt chẽ tránh khỏi, cô đành phải nhắc nhở hắn. "Trình Ý, chúng ta đã cách Trình gia rất xa rồi."
Trình Ý có vẻ tư tưởng không tập trung. "Quản gia còn ở phía sau."
Cô cả kinh, đi nhanh lên gần hắn, nói nhỏ: "Lão thái gia hoài nghi chúng ta sao?"
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, đều đều nói: "Kỹ thuật của cô quá tệ, may mà có tôi cứu lại, chưa bị lộ. Quản gia chẳng qua là ra ngoài làm việc, vừa hay cùng một đường với chúng ta."
Hai người sóng vai đi đến một con phố, Trình Ý đột nhiên lại tay buông.
Chu Hồng Hồng không dám quay đầu nhìn xem quản gia nhà họ Trình còn ở đó hay không, cô sợ lão thái gia hở một chút là gây chiến, đành phải nhẹ nhàng mà ôm lấy đầu ngón tay của hắn.
Kết quả, đường to rộng rãi Trình Ý lại không đi, rẽ đông rẽ tây, đi từ bắc sang nam, lại từ nam sang bắc.
Chu Hồng Hồng trong lòng không đoán được ý nghĩ của hắn, nóng nảy. "Anh muốn đi đâu thế hả?"
Hắn nhìn cô đầy ẩn ý thâm trầm. "Tôi đang cho cô cơ hội tuyên ngôn chủ quyền của cô mà."
Cô nhất thời nhìn quanh bốn phía, quả nhiên là cả một đám người thần sắc khác nhau.
Đầu ngón tay củaTrình Ý giật giật, "Hài lòng không? Cô chính là chính thất (vợ cả)."
Chu Hồng Hồng cảm thấy hắn thật có bản lĩnh đem bất cứ việc gì cũng nói ra một cách rất châm chọc.
Hôm nay, bởi vì hai người dắt tay nhau đi dạo một vòng lớn, vì thế, đã đánh tan lời đồn tình cảm của bọn họ xuất hiện nguy cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.