Hái Hồng

Chương 17:




Cái người Trình Ý này, muốn tỏ vẻ cũng không có ý gì mới, quay đi quay lại cũng chỉ có mỗi một chuyện là đi xem phim.
Khi đi trên đường, Chu Hồng Hồng nhắc sao không đổi đi thư viện đọc sách hoặc là làm gì đó khác, hắn đáp: "Cô muốn đi đâu, đi mà nói với Lão thái gia, cô cho rằng tôi thích đi xem diễn hả?"
Cô nghẹn họng, Cảm giác hắn hoàn toàn theo sự sắp sếp của Lão Thái gia, "Anh không thể có chút chủ ý của chính mình hay sao hả?"
"Cô muốn tôi có chủ ý gì? Tôi thì chỉ thích ở trên giường chơi, cô có theo không?"
"Anh chính là tên lưu manh."
"Thấy chưa, tôi có chuyện muốn làm đấy chứ, nhưng cô không phối hợp. Tôi nghe theo ý của lão gia tử, cô cũng không vui. Sao cô lắm ý kiến vậy hả?"
Chu Hồng Hồng cảm thấy Trình Ý quả thực là không thể khai thông, cô không nói lại hắn.
Đối với loại người không biết xấu hổ, thì không cách nào nói lại hắn cả.
----
Trình Ý hoàn toàn làm theo ý tứ của lão thái gia, để Chu Hồng Hồng chọn một bộ phim thể loại tình cảm mà cô thích.
Chu Hồng Hồng cũng không biết gần đây chất lượng phim như thế nào, bèn chọn một bộ phim có vai nam chính nhìn đẹp trai. Đương nhiên, cô không muốn nói thẳng lý do này cho Trình Ý biết.
Bộ phim kia đúng thật chỉ để cho các cô gái xem, nhóm nhân vật nam ai ai cũng đều đẹp trai, phong độ, giới hạn của phim cũng khá cởi mở, đặc biệt ngồi phía trước có hai cô bé bình phẩm thân hình của mấy nam diễn viên từ đầu đến cuối, Chu Hồng Hồng cảm thấy rất không tự nhiên.
Trình Ý đối với loại phim này không hề hứng thú, nhưng mà nhìn bề ngoài thì chẳng hề cảm giác thấy hắn bất mãn. Hắn lại khơi mào cười xấu xa, tiến sát lại bên tai Chu Hồng Hồng, nói nhỏ: "Nếu sớm biết cô thích xem đàn ông ở trần, về nhà tôi cởi cho cô nhìn là xong, không cần thiết phải tiêu tiền đến nơi này xem đâu."
Chu Hồng Hồng âm thầm véo hắn một cái. "Tôi không thích xem."
"Cô đúng là cái loại nghĩ một đằng nói một nẻo, không sao, tôi cũng đã quen rồi. Cô ngoài miệng nói không muốn, nhưng trong lòng thì ham muốn chết."
Trình Ý sát lại quá gần, Chu Hồng Hồng bị hơi thở của hắn thổi ra nửa người đều run lên, liền nhích sang bên kia "Chẳng qua là cảm thấy trên áp phích bọn họ đều rất đẹp trai."
Hắn cười cười, "Tôi có phải cũng nên đưa cho cô một tấm hình? Để cô lúc nào cũng có thể tư xuân."
(*Tư xuân: tương tư những chuyện xuân tình, hoặc hay còn gọi là nghĩ đến những chuyện mà ai cũng biết ấy ^^!)
"Chú ý xem phim đi." Chu Hồng Hồng thật sự rất muốn đánh một cái lên mặt hắn, cái cảnh giới không biết liêm sỉ xấu hổ này làm sao mà luyện thành thế không biết.
"Ừ, cô xem cho thật kỹ vào, tốt nhất có thể nhìn bọn họ mà nổi cao trào tự sướng ấy."
"Trình Ý, tôi thật sự không muốn nói với anh!"
Trình Ý cuối cùng thở ra một hơi bên tai cô, sau đó ngồi về chỗ, "Cô xem đi, tôi ngủ đây." Nói xong hắn liền thật sự dựa vào lưng ghế dựa, nhắm mắt lại.
Chu Hồng Hồng xem phim, cũng có chút không tập trung.
Cô nghĩ, nếu hôm nay Trình Ý cưỡng bách cô nữa, cô nhất định sẽ vung đao soàn soạt chém lưu manh.
----
Xem phim xong, Trình Ý lôi kéo Chu Hồng Hồng chạy về.
Cô trì hoãn nói muốn đi dạo, hắn lạnh mắt quét tới, "Cô dám nói một chữ không, tôi cho cô vài ngày không xuống được giường. Cô có muốn thử hay không?"
Chu Hồng Hồng bình thường cãi nhau với Trình Ý, là lúc hắn không tức giận. Một khi hắn trở nên tàn nhẫn, cô cũng sợ, dũng khí phản kháng nhất thời mất đi hơn phân nửa, nói chuyện cũng mềm nhũn, "Dù thế nào đi nữa, cũng phải ăn cơm trưa đã."
Có lẽ khi nói những lời này cô lộ ra một chút âm điệu làm nũng, Trình Ý lại khôi phục nụ cười không đứng đắn. "No ấm mới có thể nghĩ dâm dục, đúng là phải như vậy."
Cơm trưa xong hai người trở lại nhà cậu cả, Chu Hồng Hồng vẫn giữ một khuôn mặt u sầu.
Trình Ý cũng không để ý đến cô, khóa chặt cửa liền đẩy cô lên giường. "Cất ngay cái vẻ mặt như chuẩn bị nghênh chiến đại địch đó đi."
Cô lảo đảo trụ lại ở đầu giường, đáng thương nói. "Làm loại chuyện này rất đau."
Hắn nghiêng người cởi quần áo của cô. "Lần trước là do tâm tình tôi không tốt."
Chu Hồng Hồng dường như cảm giác được nỗi đau đớn lần trước sắp đánh úp lại, cô có chút phát run, để tay trước ngực của hắn. "Anh đúng là có bệnh."
Động tác của hắn không ngừng lại, ném áo khoác của cô sang một bên. "Trong hoàn cảnh này còn dám nói tôi có bệnh, cô muốn bị làm đến mức không bò dậy nổi phải hay không hả?"
Cô không nhịn được nữa, thực sự muốn khóc. "Anh chỉ biết ép buộc tôi thôi, thật sự là rất đau."
"Tôi đã nói rồi, lần trước là do tâm tình tôi có chút không thoải mái, lần này nhất định sẽ hầu hạ cô sung sướng thoải mái." Trình Ý thấy Chu Hồng Hồng vẫn còn mặc vài món, có chút không kiên nhẫn, dứt khoát trực tiếp cởi bỏ quần áo của cô.
Hắn nhìn chằm chằm thân mình dần dần lõa lồ của cô, ôm lấy gương mặt của cô vỗ vài cái. "Khóc khóc khóc, có hơi sức thì giữ lại đi, đợi lát nữa cô còn phải kêu thật lâu nữa đấy."
Sau đó hắn kéo nội y của cô xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy toàn bộ thân thể cô, hắn áp sát vào một bên gò núi, chơi đùa với nó rồi nói: "Nhìn là biết nó không được mát xa thường xuyên."
Lời này vừa nói ra, Chu Hồng Hồng càng khóc dữ hơn, lòng tự ti trong sâu thẳm trái tim bị hắn lôi lên một cách triệt để.
Hắn mổ mổ lên khuôn mặt cô, nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, cười nói, "Không sao, còn có tôi, tôi sẽ giúp cô mát xa mà, đảm bảo cô sẽ có hai cái bát lớn."
Hắn càng nói, Chu Hồng Hồng càng xấu hổ vô cùng, đầu tiên cô chỉ biết lau nước mắt, sau này thì chỉ còn lấy tay che mặt mà khóc.
Trình Ý lười dỗ cô, trực tiếp đem thân thể trống trơn của cô nhét vào trong chăn. Chu Hồng Hồng từ chối vài cái, đều vô ích. Lúc hắn cởi quần áo của hắn, cô che mắt không dám nhìn.
Cho đến khi sức nóng trên thân mình của hắn dán lên cô, cô mới dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, "Anh nhẹ một chút, thật sự rất đau."
Hắn hung hăng cắn lên khối thịt mềm mại của cô, "Ngoài câu này ra cô có thể đổi sang nói cái khác không?"
"Thực sư là rất đau!" Cô đấm hắn một đấm, "Anh dùng sức lớn như vậy làm gì, đúng là tên khốn kiếp."
Trình Ý hèn hạ cười, lại nhẹ nhàng liếm vài cái. "Với một tý thịt này của cô, dùng lực cũng chẳng hút được gì."
"Vậy thì anh đừng đụng vào." Chu Hồng Hồng đè bờ vai của hắn lại, đẩy hắn ra, muốn tránh khỏi ngực hắn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn cứ mút cục thịt nho nhỏ kia của cô không chịu nhả ra, cuối cùng thì người chịu đau vẫn là cô.
Cô thật sự sợ đau, đành phải thỏa hiệp.
Trình Ý thấy Chu Hồng Hồng không phản kháng nữa, thoáng mềm giọng bên tai cô rù rì nói: "Vợ ngoan, nghe lời một chút. Lần này nhất định sẽ làm em thấy thoải mái."
Cô nghiêng đầu quay sang một bên, nhắm mắt lại, không muốn nhìn biểu tình dâm tà hắn.
Trình Ý thấy bộ dạng thấy chết không sợ của cô, khẽ cười một tiếng, ở trên thân mình tuyết trắng của cô càng càn rõ muốn làm gì thì làm...
Lần đầu tiên của Chu Hồng Hồng là trong trạng thái rất mê muội. Thậm chí ngay cả vật kia của Trình Ý rốt cuộc trông như thế nào cô cũng chưa thật sự nhìn cho rõ ràng.
Lần đó Trình Ý lại rất tàn nhẫn, mỗi lần nhớ lại cô vẫn cảm thấy đau. Lần đó hắn hút thuốc xong thì lấy tay xoa xoa, cho đến khi cô triền miên ẩm ướt, mới đưa vật đó đi vào, nhưng cô vẫn thấy rất đau. Sau này rất mơ hồ, cái gì cũng không biết nữa.
Lần này Trình Ý thực sự đúng theo như lời hắn nói, hắn kiên nhẫn đùa nghịch cô, đợi cho cô ủy khuất nhìn hắn, hắn mới nâng lên chân của cô lên, đáp lại cho cô một nụ cười tà mị rất câu hồn, "Vợ, anh đến đây..."
Chu Hồng Hồng mơ màng nhìn người đàn ông phía trên mình, mắt dường như quên cả chớp mắt.
"Vợ, em chảy nước miếng kìa." Giọng nói thâm trầm mà tính tứ của Trình Ý vang lên, trong giọng nói còn mang theo ý cười trêu tức.
Cô vừa định trả lời hắn, lại bị vật của hắn đong đưa đâm vào khiến cô chỉ có thể hổn hển ngâm nga.
Khi hắn đột nhiên rút ra, cô mềm mại gọi hắn một câu "Anh Trình Ý..."
Hắn ngoái đầu nhìn lại, thấy cô mị nhãn như tơ, khoé môi nhếch lên cười, "Đến ngay đây." Sau đó hắn đeo bao vào, một lần nữa trở về vị trí cũ.
Đợi cho đến khi nước tương trong bình bạc chợt bật ra *, Chu Hồng Hồng ôm Trình Ý, mặt vùi vào vai hắn, run lên...
* Có ai không hiểu pm mình
----
Những năm tháng dài đằng đẵng về sau này, Chu Hồng Hồng đều cảm thấy, thời điểm mà cô và Trình Ý ăn ý nhất chính là ở trên giường.
Nếu Trình Ý thật sự kiên nhẫn, hắn hoàn toàn có thể true chọc cô đến ý loạn tình mê. Những lời hắn nói khi ở trên giường càng thêm hạ lưu so với bình thường, cô cũng dần dần có thói quen nghe hắn nói "Vợ yêu, em cợt nhả một chút đi."
Sau này có khi Chu Hồng Hồng nhớ lại lần đầu tiên rất đau, Trình Ý liền lạnh xuống mặt, "Chỉ là chuyện hư hỏng mà cô còn nhớ như thế, cô cứ muốn nhớ nó suốt đời hả?"
Cô hoàn toàn không hiểu sao hắn lại tức giận, "Lần đầu tiên, luôn có ấn tượng rất sâu khắc."
Hắn nghe xong lời này, nhìn cũng không nhìn cô, trực tiếp đá cửa mà đi.
Chu Hồng Hồng lúc ấy cứ nghĩ rằng, Trình Ý đại khái cảm thấy lần đầu tiên không khiến cho cô đạt cao trào, làm hắn mất mặt.
Vì thế cô cũng không nhắc lại.
----
Hai tháng trước, sau khi chuyện giường chiếu đã xong, Trình Ý rời giường hút thuốc, bắt đầu mặc quần.
Chu Hồng Hồng từ bên cạnh nhìn hắn trong làn khói, biểu tình hí nửa con mắt của hắn, bỗng nhiên trong đầu thoảng qua ba từ "Khách làng chơi". Cô có chút tức giận trong lòng, nhưng Trình Ý cũng không dỗ dành cô, nói trong tiệm có việc, đi thẳng ra cửa.
Ngày hôm sau lúc trở lại, Chu Hồng Hồng ngồi trên đùi Trình Ý, liếm dụ hắn. Hắn có phản ứng, vén quần cô lên, gạt quần lót liền thẳng tắp đâm vào. Hai người vừa mới xong, Trình Ý nhận được một cú điện thoại, sau đó nói tạm thời có việc, lại đi.
Chu Hồng Hồng trong lòng như có khúc mắc.
Xét về phương diện kia thì ham muốn của Trình Ý rất lớn, trước kia nếu như chưa ép buộc cô đến mệt mỏi thì sẽ không chịu bỏ qua, nhưng giờ hắn tựa như không còn hứng thú với cơ thể cô nữa.
Khi gặp lại hắn, Chu Hồng Hồng thuận miệng hỏi một câu, "Chao ôi, Anh nói xem, có phải nơi đó của tôi đã lỏng rồi không?"
Trình Ý không tập trung trả lời: "Đúng là có chút lỏng."
Chu Hồng Hồng nghe thấy tựa như thấy sét đánh giữa trời quang, vừa định níu chặt hắn hỏi cho rõ ràng, nhưng hắn lại nói, "Thời gian này tôi bận, tạm thời ở lại trong tiệm."
Hắn cười cười vỗ lấy gương mặt của cô, "Vợ, giúp anh thu xếp mấy bộ quần áo."
Chu Hồng Hồng tức giận vô cùng, "Ai thèm quan tâm anh! Tự mà đi thu xếp!" Sau đó cô đi vào phòng, khóa cửa lại không để ý hắn.
Từ đó về sau, Trình Ý quả thật bận rộn nhiều việc, thường xuyên không về nhà. Chu Hồng Hồng muốn đi quán bar tìm hắn, nhưng không đủ dũng khí, thật vất vả mượn công việc đến đó một chuyến, kết quả là vì người kia mà mất cả việc.
Thật sự là càng nghĩ càng tức!
Chu Hồng Hồng cả đêm không ngủ, đến khi trời tờ mờ sáng cô rời giường vội gọi điện thoại cho Trình Ý.
Hắn mới nhận lên, cô liền mắng thẳng: "Anh đúng tên khốn kiếp, chính mình không được lại nói tôi."
Trình Ý mất mấy giây phản ứng, mới lãnh đạm nói, "Cô nói ai không được?"
"Nói anh đó!"
"Cô lên cơn hả?"
Nói xong hắn thấy Thời Tiệp Nghệ từ trong phòng tắm đi ra, vì thế bàn tay trái nhanh chóng che lại di động, tay phải đưa ra dấu “Suỵt”.
Thời Tiệp Nghệ hiểu được, nhẹ nhàng ngồi xuống sofa.
Cô vừa mới nghe thấy câu nói kia của Trình Ý.
Hắn tại trước mặt cô chưa bao giờ nói những lời dơ bẩn như thế, nhưng mà cô biết, hắn không kiêng nể gì với Chu Hồng Hồng cả.
Lần đầu tiên Thời Tiệp Nghệ nghe được liền có suy nghĩ, đây liệu có phải chính là tình cảm thân mật đặc biệt giữa Trình Ý và Chu Hồng Hồng hay không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.