Hái Hồng

Chương 38:




Bà Hai biết quán bar của Trình Ý có chuyện bởi có một lần bà lên thị trấn gặp được một người quen, hắn ngồi xe đường dài về quê đi ngang qua quán bar.
Ngày hôm qua, người này ở trên đường ngẫu nhiên gặp phải Bà Hai, liền thuận miệng hỏi thăm.
Bà Hai muốn tìm con mình xác nhận có phải là thật hay không, nhưng mà di động của Trình Ý tắt máy, bà gọi điện cả đêm cũng không được.
Bà nghĩ chắc Chu Hồng Hồng biết rõ.
Ai ngờ, biểu tình của Chu Hồng Hồng càng mờ mịt.
Sắc mặt Bà Hai vô cùng ngưng trọng, "Hồng Hồng, vài ngày nay nó không liên lạc với con sao?"
"... Cũng mấy ngày rồi." Cuộc điện thoại cuối cùng là vào rạng sáng hôm sinh nhật cô. Giờ phút này nhớ lại lời nói mơ hồ kia của hắn, trong lòng thắt lại. Có phải là ngày hôm đó đã có việc xảy ra?
"Vẫn phải hỏi lại nó, cũng đã hai mươi sáu tết rồi, nếu xảy ra việc gì thì phải làm thế nào mới được." Bà Hai nghĩ chắc là con trai mình cũng gạt Chu Hồng Hồng, nên không hỏi kỹ.
Chu Hồng Hồng gật đầu, nhanh chóng gọi điện thoại cho hắn.
Cô vốn đã xoá số của hắn khỏi danh bạ, nhưng dãy số kia sớm khắc sâu vào trong lòng cô, không cần nghĩ ngón tay đã theo thói quen bấm ra số.
Rất nhanh Trình Ý đã nhận điện thoại.
Ngược lại Chu Hồng Hồng trong lòng đầy mơ hồ, chỉ nói ra được một câu, "Mẹ anh đang ở đây."
Hắn cười lạnh, "Nhanh như vậy đã ra oai với tôi sao?"
"Tôi không có..." Cô lầm bầm, trong lòng biết hắn đang hiểu lầm.
"Vậy cô muốn nói cái gì?"
"... Nghe nói, quán bar của anh có việc..."
"Cô nghe ai nói bừa thế?"
"Nếu không, anh nói với mẹ anh đi." Chu Hồng Hồng đem điện thoại đưa cho Bà Hai, còn mình thì tiếp tục đi pha trà.
Lần trước hắn còn thủ thỉ thù thì, lần này lại lạnh lẽo vô tình. Cô cũng biết, tính tình hắn đúng là không thay đổi được.
Không biết Trình Ý đã nói gì với Bà Hai, thần sắc bà đã ổn định lại. Trước khi ngắt máy, bà nhìn sang phía Chu Hồng Hồng đang ở một bên châm trà, cười. "Để Hồng Hồng tán gẫu vài câu với con."
Chu Hồng Hồng sửng sốt, đứng lên nhận lấy di động, Trình Ý ở đầu bên kia lại không nói gì. Cô không thể không cất tiếng trước, "Này..."
"Ừ." Hắn cũng chỉ nói có một chữ như vậy.
Cô điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, để tránh Bà Hai nhìn ra điểm khác thường. "Bao giờ thì anh về?"
"Tối ngày mốt."
"Nếu được thì về vào ban ngày đi, buổi tối lái xe rất mệt. Trên đường cao tốc có lẽ sẽ bị kẹt xe, tốt nhất là anh về sớm một chút."
"Ừ."
Thói quen đã nói là không ngừng được của cô vẫn không thay đổi, "Cũng phải tự chuẩn bị một ít thức ăn, nếu bị chặn ở nửa đường chắc sẽ không tìm được khu phục vụ đâu. Còn nữa, nhớ mặc quần áo dày một chút, giờ tiết trời càng ngày càng lạnh.”
Những lời này Chu Hồng Hồng đều đã từng dặn dò hắn, Trình Ý lẳng lặng nghe, có trời mới biết hắn có bao nhiêu nhung nhớ những lời nhắc đi nhắc lại nhỏ nhặt, vụn vặt này. Hắn không kịp nghĩ dùng thái độ gì trả lời cô, miệng cũng đã tự động đáp, "Được, tôi về vào ban ngày. Ăn cơm trưa xong sẽ về, được chưa?"
Chu Hồng Hồng có chút không quen với giọng nói không hề có chút châm chọc của hắn, cô lúng túng nhìn Bà Hai ở bên cạnh đang hé miệng cười, cuối cùng nói: "Đi đường cẩn thận."
"Ừ, tắt điện thoại nhé."
Bà Hai giải thích với Chu Hồng Hồng tình huống của Trình Ý, nói quán bar đúng là bị niêm phong, là bởi vì có một hạng mục không hợp quy định của phòng cháy.
Nghe khẩu khí của hắn, chắc là không có vấn đề lớn lao gì. Bà cũng yên lòng.
Nhưng Chu Hồng Hồng sẽ không lạc quan như vậy. Cô cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng lại không biết là không đúng ở điểm nào. Chỉ đành tự mình an ủi, Trình Ý luôn am hiểu tà môn ma đạo, nhất định sẽ không có chuyện.
----
Trình Ý vô cùng nghe lời, hơn bảy giờ tối ngày hai mươi tám tết thì về đến nhà. Sau đó vào lúc ban đêm, hắn lại tới Chu gia chúc tết.
Là mẹ Chu ra mở cửa.
Lúc ấy Chu Hồng Hồng đang ở trong phòng bếp rửa chén, nghe hắn ân cần lễ phép thăm hỏi mẹ Chu, trong lòng thầm mắng: "Dối trá!"
Còn vì thế mà chút nữa đã làm vỡ một cái bát.
Cô rửa chén thật chậm, rửa đến mức được mười phần sạch sẽ, đợi cho thật sự không còn phải làm gì, mới chậm rì rì đi ra phòng khách.
Không biết là do đèn của phòng khách, hay là bởi vì Trình Ý ăn mặc quá mức đơn bạc, cô thấy hắn càng gầy yếu so với lần trước.
Trình Ý thấy cô rốt cục chịu đi ra, môi nhếch lên nở nụ cười yếu ớt, thân thiết nói. "Đã lâu không gặp."
Chu Hồng Hồng ngượng ngùng nói: "Anh đã về rồi... Không bị kẹt xe chứ?"
Hắn vẫn chỉ mỉm cười. "Cũng bình thường, bị kẹt tầm hai tiếng."
Chu Hồng Hồng ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh mẹ Chu. Cô ngồi chưa đến mấy phút, liền giả vờ như mình rất bề bộn nhiều việc, một lát thì đứng lên đi đun nước, một lát lại đi thêm nước cho ấm trà, một lát lại chạy đi xem buồng vệ sinh có tắt đèn chưa.
Trình Ý nhìn ra hành động mất tự nhiên của cô, cũng không nói nhiều với cô. Mặc dù thỉnh thoảng có nói một đôi lời, nhưng tất cả lại vô cùng khách sáo.
Mẹ Chu cảm thấy hai nhân vật chính như đang nín nghẹn cái gì đó. Bà nín cười, lấy cớ đi tản bộ, trả không gian lại cho đôi vợ chồng son.
Mẹ Chu đi rồi, bên trong chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng.
Trình Ý ung dung, khôi phục tư thế ngồi lười nhác.
Chu Hồng Hồng lại như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Cô cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt của hắn di chuyển trên người mình. Cô sợ hắn lại nổi thú tính mà nhào tới.
Không khí vô cùng ngột ngạt, cô cũng không chịu được nữa, vì thế lấy dũng khí hỏi, "Giấy tờ của tôi đâu?"
Trình Ý thu nửa con mắt, xốc một cái túi bên cạnh lên, "Cho cô. Cô không thấy phiền, tôi thì thấy phiền đến chết, suốt ngày phải nhớ kỹ đống đồ này của cô."
Chu Hồng Hồng cảm thấy biểu hiện của hắn rất kỳ quái, cô cho là hắn còn muốn quấn quít lấy cô. Hiện tại xem ra, hắn hình như đã thích ứng với việc chia tay. Sau đó, cô nghĩ lại, nay tâm tư của hắn đều để ở bên Thời Tiệp Nghệ, đâu còn chuyện sẽ lưu luyến cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô nổi lên một loại cảm xúc phức tạp. Cô còn kỳ vọng tình cảnh hiện tại như thế, khách sáo mà xa cách. Nhưng mà khi hắn thật sự lạnh nhạt với cô, cô lại không thoải mái.
"Cảm ơn." Chu Hồng Hồng lặng lẽ tiếp nhận túi giấy đựng giấy chứng nhận, bởi vì hắn ngồi ở đây, nên cô cũng không tiện cẩn thận xem xét.
Hắn cong khóe miệng, ý cười tràn đáy mắt. "Không cần khách sáo."
Sau đó lại là trầm mặc.
Chu Hồng Hồng cảm thấy ngồi lâu như vậy rồi, tại sao Trình Ý còn chưa đi.
Nhưng hắn chính là không muốn đi, muốn cười như không cười, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Cô bị hắn nhìn chăm chú như vậy, trong lòng run sợ, đành phải nói chuyện nhảm với hắn. Cô nhớ trước kia có chuyện muốn thương lượng với hắn, cắn cắn môi, do dự hỏi: "Cha mẹ hai bên..."
Trình Ý lần này lại sảng khoái trả lời, "Tôi sẽ đi nói."
Chu Hồng Hồng hơi ngơ ngẩn.
Cô cúi đầu đem tóc của mình vén ra sau tai, lúc ngẩng đầu lên nhoẻn cười, "Vậy là tốt nhất."
Nhung Bác Quân và Trình Ý không ở cùng một thành phố, thỉnh thoảng mới có thể gặp mặt.
Ngày lễ ngày tết, Nhung Bác Quân đều la hét đòi chơi bời một phen. Lần này cũng không ngoại lệ. Hắn từ trước đến giờ luôn là người tổ chức những loại hoạt động này. Thời gian, địa điểm, số người, đều là hắn phụ trách.
Bởi vì thời gian của Trình Ý, bọn họ quyết định tụ tập vào ngày hai chín tết.
Trước kia đám đàn ông này không mang bạn gái theo, bởi vì có tên hoạ thuỷ là Trình Ý. Hôm nay lại vô cùng hiếm có, có hai người mang theo bạn gái tới.
Thường là sau khi ăn uống xong sẽ vẫn có hoạt động khác. Đoàn người đi KTV (Karaoke) tiếp tục uống.
Trình Ý đến những chỗ như thế này, trên cơ bản chỉ chơi xúc sắc. Bởi vì giọng hắn vô cùng khó nghe.
Một người bạn đã thua thảm thiết, thua uống vài chai bia, sau đó xua tay không chơi nữa, hắn muốn cùng bạn gái hát tình ca.
Trình Ý cũng không miễn cưỡng, ngồi ở một góc nhìn đôi nam nữ kia hát song ca tình tứ một cách buồn nôn. Có lẽ là xúc động cái gì đó, hắn đột nhiên nhớ lại lần đó mang Chu Hồng Hồng ra ngoài chơi, sau đó đụng phải Thời Tiệp Nghệ.
Chu Hồng Hồng ca hát cũng tạm được, nhưng hắn chưa từng cùng cô song ca.
Khang định tình ca là bài hát duy nhất hắn hát mà không bị lệch giọng. Nhưng bài hát này, là bài hắn song ca cùng Thời Tiệp Nghệ ngày trước. Chu Hồng Hồng ở ngoài mặt thì tỏ ra không sao cả, nhưng trong lòng thực sự luôn so đo. Cho nên hắn cũng không hát lại bài này nữa.
Nhung Bác Quân thấy Trình Ý ngột ngạt ngồi uống rượu, đi tới ngồi xuống, "Sao thế, không chơi cá cược nữa à?"
"Không có tâm trạng chơi."
Chính là từ sau khi đồng ý buông tha Chu Hồng Hồng, hắn làm việc gì đều rã rời không có sức lực. Tim của hắn hình như không còn rung động nữa.
"Hôm nay sao không thấy Chu Hồng Hồng?" Đối với người bạn gái này của Trình Ý, Nhung Bác Quân không thân thiết lắm. Cô ấy đến đây cũng chỉ là im lặng ngồi ở một góc, không tham gia vào những chủ đề của bọn họ.
Hoàn toàn khác Thời Tiệp Nghệ năm đó.
Trình Ý nghe được thấy cái tên này đều cảm giác tim như bị rút đi, thản nhiên nói một câu, "Cô ấy đi nhà bà ngoại."
Nhung Bác Quân dùng ly rượu gõ gõ mặt bàn.
Trình Ý nhàn nhạt nhìn thay vì chạm cốc.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, điện thoại của Nhung Bác Quân rung lên, hắn lấy ra phát hiện là tin nhắn của weibo, vì thế xem một chút sau liền đóng. Nhưng cũng vì chuyện này, hắn bỗng nhiên nhớ lại. "Lại nói, lần trước thiếu chút nữa là tao làm chuyện xấu."
Trình Ý nhíu mày lại. "Mày chẳng phải cả ngày đều làm chuyện xấu sao?"
Lời này đúng là không nể tình chút nào, nhưng lại là sự thật. Nhung Bác Quân chính là bạn bè nhưng cũng giống như heo, Trình Ý vốn đã có cái định nghĩa này.
Nhung Bác Quân cười khan một chút, "May mà tao có mất bò mới lo làm chuồng."
Trình Ý rã rời không chút hứng thú, uống rượu của chính mình.
Nhung Bác Quân tiếp tục kể lại chuyện xấu kia. "Hai tháng trước, làng Ô Sơn chúng ta không phải là được lên tin tức sao, tao thấy được trên weibo, liền chuyển cho mọi người quen biết. Ngay từ đầu, người làng mình, làng trên cũng tag vào. Sau này mới tỉnh ngộ, tớ đem cả người tiền nhiệm và đương nhiệm của mày cùng tag vào."
Trình Ý vốn đang thoải mái nghịch chuyển chén rượu, nghe nói như thế, dừng động tác. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn về phía Nhung Bác Quân.
Nhung Bác Quân lạnh cả lưng, vội vàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì, rất nhanh tao đã xoá đi rồi. Hơn nữa, vì bảo đảm, tao còn bảo với Thời Tiệp Nghệ là tên weibo của cô ấy rất quê mùa, quả nhiên cô ấy vừa nghe liền đổi hết."
Cuối cùng hắn cường điệu nói vào trọng điểm: "Chu Hồng Hồng không sẽ phát hiện đâu."
Trình Ý căn bản không tin cái đám bạn như heo này. Hắn ném chén rượu, "Đưa tên weibo của Chu Hồng Hồng và Thời Tiệp Nghệ cho tao."
Nhung Bác Quân biết mình vừa đạp lên bãi mìn, vội vàng lên weibo tìm, Nhưng mặc dù mạng khá nhanh, lướt nhanh nhưng hắn vẫn thấy chậm, hắn cảm giác sắp bị Trình Ý nhìn đến chết rét.
Thật vất vả mới lên đến trang cần tìm, Trình Ý liền giành lấy điện thoại di động đi của hắn.
Chu Hồng Hồng có nửa năm không có phát biểu mới trên weibo. Điều này không kỳ quái, cô vốn không thích thú với mấy thứnayf. Nhưng mà hai tháng trước có lên xem hay không, thì không thể biết được.
Hắn nghĩ đến mấu chốt là ở cái khác. "Thời Tiệp Nghệ đâu? Trước khi cô ấy đổi tên thì là gì?"
Nhung Bác Quân không dám trì hoãn, hắn cũng khẩn trương, ngón tay ào ào tìm trên màn hình, "Đây là của cô ấy. Trước khi đổi, hình như là... Lưu Lưu YI. YI là ghép vần."
Trình Ý càng xem, sắc mặt càng trở nên âm trầm. Đến khi xem tới cái ảnh đôi cốc, hắn trực tiếp ném điện thoại di động.
Nhung Bác Quân trơ mắt nhìn điện thoại di động của mình bị ném xa đi vài thước, còn nhảy lên vài cái, nhưng hắn không dám kháng nghị.
Trình Ý nhớ tới việc Chu Hồng Hồng kiên trì muốn rời đi, luôn cảm thấy có điều gì không rõ ràng, vào giờ khắc này đem toàn bộ sâu chuỗi lại, như sợi dây quấn quanh trái tim hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.