Hái Hồng

Chương 52:




Sau khi Trình Ý bị cúp điện thoại, vẫn vô cùng rạng rỡ. Nghe đi, vợ hắn vừa mới nói cái gì, cô ấy nói nhớ hắn.
Không phải bị người khác bắt nạt mới nhớ hắn.
Cô vẫn luôn là vẻ ngoài mạnh miệng, dần dà, hắn cũng đã thành thói quen. Nay thật sự nghe cô bày tỏ, tâm tình của hắn quả thực không thể nói rõ.
Tuy rằng Chu Hồng Hồng chỉ có "Ừ" một tiếng.
Trình Ý thật hận giờ phút này không thể đè nặng cô xuống làm một trận thỏa thích.
Hắn đột nhiên muốn đi lật cuốn photo album. Hắn không thích chụp ảnh, trước kiakhi cùng Thời Tiệp Nghệ, ảnh chụp chung cũng chỉ ít ỏi có mấy tấm. Chu Hồng Hồng cũng không thích chụp ảnh, nhưng hắn thường xuyên kéo cô chụp linh tinh một trận, thành ra phần lớn ảnh đều là khuôn mặt bánh bao đang giận giữ của cô.
Hắn để một xấp hình của cô ở trong tiệm.
Loại nơi trăng hoa đón khách đó, khách và mấy cô em có khi còn thoải mái làm dưới cái nhìn chòng chọc của một đám người, thỉnh thoảng hắn cũng nhìn thấy, sẽ ảo tưởng đến cảnh tượng mình và Chu Hồng Hồng, thèm cô đến nóng người, hắn đành tìm hình của cô đến để phát tiết.
Không ai ngờ được, ông chủ của Hồng Oa còn phải ủy khuất chính mình, trong lúc làm việc cũng phải tự đánh quay tay. (có ai ko biết quay tay ko nè J)
Đánh xong một vòng cũng không hoàn toàn thoả mãn, đến lúc hắn về tới nhà còn có thể níu chặt cô mà làm, làm đến khi cô liên tục cầu xin tha thứ.
Sau khi cầu xin tha thứ qua rồi, cô sẽ mềm mềm gọi, "Anh Trình Ý", "anh Trình Ý".
Cô càng mềm mại, hắn lại càng cứng rắn.
Chu Hồng Hồng làm sao có thể không thích đây.
----
Xuống khỏi xe buýt, rốt cục Chu Hồng Hồng cũng gọi được một chiếc taxi. Quần của cô cũng bị gió hong sắp khô, chỉ có tóc còn chút ẩm ướt thôi.
Cô xuống xe trước cửa hàng rượu, sau đó bèn đi tìm cửa hàng McDonald năm đó.
Thứ gọi là trí nhớ, thật sự vô cùng thần kỳ.Chỉ cần có cảnh tượng tái hiện trước mắt là có thể khởi động câu chuyện nào đó tưởng như đã rất mơ hồ. Đi theo đoạn đường này, Chu Hồng Hồng vẫn còn có thể nhớ một cách rõ ràng.
Cô đứng ở đầu một con hẻm nhỏ, nay nơi này không còn người cảnh sát nào đứng đó. Ngã tư đường so với mấy năm trước đã náo nhiệt hơn rất nhiều, người đến người đi. Ở rất xa đã nhìn thấy cửa hàng McDonald, cô liền chậm rãi cất bước đi qua. Sau khi tiến vào, cô mua một ly Coca, tìm được chỗ ngồi năm đó rồi ngồi xuống.
Chu Hồng Hồng ngắm nhìn xung quanh. Cô còn nhớ rất rõ, khoảng khắc Trình Ý xuất hiện khi ấy.
Nhớ lại những hồi ức xúc động từng trải qua, cô mỉm cười, cúi đầu nhấp miệng uống Coca.
----
Vào giữa học kỳ một của năm thứ nhất, bởi vì lo lắng vấn đề kinh tế, Chu Hồng Hồng đăng ký làm tình nguyện trong trung tâm hỗ trợ sinh viên của nhà trường.
Sau khi Trình Ý biết được, hắn liền đen mặt, bảo côrút khỏi hội tình nguyện hỗ trợ sinh viên. "Dù cho anh có như thế nào, cũng sẽ không để cho người phụ nữ của anh chịu khổ."
Nhưng khi đó trường học đã sớm sắp xếp nhóm tình nguyện, Chu Hồng Hồng liền thỏa hiệp, "Học kỳ sau sẽ không đi nữa, lần này thì cũng đã đăng ký rồi, liền thử xem sao."
Hắn cười lạnh, "Em đúng là còn có cái mệnh chịu vất vả lao lực."
"Có thể kiếm một chút cũng là tiền mà." Cô rầu rĩ trả lời.
"Tùy em." Trình Ý thành thạo châm khói thuốc, dáng vẻ đùa cợt "Có tiền cho em tiêu thì em không cần, tự mình chịu khổ, trường học của em có lập chức trưởng thôn cô không?"
Chu Hồng Hồng trừng mắt với hắn, đầy bụng ủy khuất. Sau khi hắn đi theo cô đến thành phố S, vẫn chơi bời lêu lổng, cô đi ra ngoài làm thêm vẫn còn hơn hắn lăn lộn trong sòng bạc.
Cô vô cùng tức giận, đi khỏi căn phòng hắn thuê.
Lúc ấy, quan hệ của Chu Hồng Hồng và bạn cùng phòng vẫn chưa đến mức quá tuyệt tình, cô còn có thể ở nhờ trong ký túc xá.
Mấy ngày liền cô không để ý đến Trình Ý, cho đến khi đi thành phố D.
Thành phố D có một ông chủ của một cửa hàng đồ dùng gia đình có chút giao tình với giáo viên trong trường, vừa đúng dịp nơi đó muốn tổ chức triển lãm, vì thế mấy giáo viên liền giới thiệu học sinh của mình đến làm nhân viên tiếp tân.
Tổng cộng cũng có hơn chục người, đều là do cô giáo kia chọn lựa mang đi. Vốn bởi vì hạn chế chiều cao, cô không được chọn, nhưng nhờ diện mạo đền bù lại nên coi như may mắn vào phút cuối.
Sau khi đến cửa hàng đồ dùng gia đình,Chu Hồng Hồng nhân vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, vội vào phòng giải khát gọi điện thoại cho Trình Ý, nói cô đến thành phố D làm thêm.
Tâm trạng của Trình Ý vô cùng tối tăm nặng nề, "Chu Hồng Hồng, đừng có nói với tôi là công việc của em phải trang điểm đẹp đẽ đứng ở cửa hàng chào mời khách hàng đấy."
"Anh lại nói linh tinh cái gì thế hả?" Cô lại tức giận, "Tôichỉ mặc đồng phục bọn họ phát, dẫn đường cho khách thôi."
"A, còn chơi đồng phục riêng cơ hả?" Ngữ điệu của hắn càng ngày càng lạnh. "Ngắn đến đâu? Có lộ hàng không?"
Cô hiểu hắn lại đang động kinh, vội vàng giải thích, "Đầu gối, chỉ ngắn đến đầu gối."
"Chụp ảnh của bộ đồng phục riêng đó cho tôi. Để cho tôi xem “em nhỏ” của cô cợt nhả khách hàng như thế nào."
Chu Hồng Hồng có lý cũng không đấu lại hắn, trực tiếp cúp điện thoại. Cô muốn khóc, nhưng giờ hẹn với giáo viên đã đến. Bèn hung hăng lau nước mắt, hít mũi vài lần, liền miễn cưỡng vờ tươi cười đi ra ngoài.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Hồng Hồng đi giày cao gót, có chút không quen, đi tới đi lui đón khách, gót chân cũng bị thương. Cô đành hỏi xin bạn học miếng dán cầm máu, nhân lúc nghỉ ngơi xử lí một chút.
Hôm đó cô cắn răng chống đỡ, đôi chân đau mỏi muốn chết.
Không có chỗ nghỉ lại nên bọn cô chỉ có thể ngồi xe buýt muộn trở về. Có mấy cô gái nói muốn đi dạo thành phố D, về muộn một chút, giáo viên thấy công việc đã kết thúc cũng không miễn cưỡng, chỉ hẹn các cô thời gian địa điểm buổi tối tập trung để đón xe về.
Thời gian vẫn còn sớm, mọi người đi xung quanh thăm quan mọi nơi. Nhưng Chu Hồng Hồng bị thương ở chân nên lựa chọn ngồi xuống ghế bên đường nghỉ ngơi.
Sự tình phát sinh khiến cô trở tay không kịp.
Một người đàn ông mạnh mẽ xông tới, giật lấy túi xách trong tay cô bỏ chạy.
Chu Hồng Hồng nhanh tay giữ chặt móc treo, nhưng sức không bằng đối phương, lại thêm chân đột nhiên bị rút gân, cô lập tức ngã nhào trên đất. Đến khi cô chật vật đứng lên, tên cướp đã mất hút trên đường.
Thấy cách đó không xa có người cảnh sát đi tuần trong hẻm, cô vội chạy qua cầu cứu.
Phản ứng của vị cảnh sát kia vô cùng bình tĩnh, nói rằng không phát hiện gì khả nghi.
Chu Hồng Hồng nóng nảy, miêu tả sơ qua quần áo của tên cướp.
Cảnh sát vẫn thờ ơ, nói hắn chuẩn bị thay ca, bảo cô chờ người giao ban đến giải quyết.
Chu Hồng Hồng thật muốn khóc. Tất cả vật dụng cá nhân của cô đều ở trong túi xách. Di động, ví tiền, còn có tiền hôm nay vất vả kiếm được, càng khiến cho cô tuyệt vọng hơn chính là thái độ của cảnh sát.
Không nhớ một số điện thoại nào của người trong đoàn, hơn nữa cô cũng không biết vị trí cụ thể để chờ xe. Cô chỉ có thể tìm Trình Ý.
Cô đến cửa hàng nhỏ bên cạnh, kể rõ tình hình của mình, vẻ mặt muốn khóc hỏi ông chủ có thể cho cô gọi nhờ một cuộc điện thoại không.
Ông chủ đồng ý, còn nói một câu, "Mấy tên cướp đó đều nộp phí bảo kê cho đồn công an, không bắt được tụi nó đâu."
Lúc này Chu Hồng Hồng thật sự cảm nhận được hàm nghĩa của câu “quan phỉ một nhà”là như thế nào. Cô gọi điện thoại cho Trình Ý, hắn không nghe máy. Cô hoảng loạn, sợ hắn không nhận số điện thoại lạ.
Cô gọi ba lượt, hắn mới nhận điện, vô cùng không kiên nhẫn hỏi, "Ai?"
Cô bật khóc nói, "Trình Ý..."
"Làm sao vậy?" Hắn lập tức nghiêm túc.
Chu Hồng Hồng nghẹn ngào thuật lại sự tình một lần. Cô cầu nguyện Trình Ý đừng chê trách cô, cô thật sự sẽ chịu không nổi.
Hắn quả thật không hề khích bác cô. "Không khóc, vợ, vợ ngoan, em có tôi mà, đừng sợ."
Hắn hỏi Chu Hồng Hồng xem xung quanh có cửa hàng 24h nào không, sau đó kêu cô đi vào trong đó chờ. Cuối cùng hắn dỗ dành nói, "Không phải ngượng ngùng, nếu có người đuổi em đi, liền hung dữ với hắn. Chu Hồng Hồng, em chờ anh."
Chu Hồng Hồng nói cám ơn với ông chủ tốt bụng kia xong, liền đi đến cửa hàng McDonald đối diện, tìm một chỗ ngồi khuất trong góc. Ở một thành phố xa lạ, trong người không có đồng nào, cô rất sợ hãi.
Gần đến mười một rưỡi, bầu trời đêm nổi một cơn mưa xối xả như trút nước, trong tiệm có vài khách hàng chạy vào tránh mưa. Chu Hồng Hồng nhìn một đám người tiến vào, trong lòng mong ngóng Trình Ý. Cô thầm mong có thể nhìn thấy hắn.
Hơn mười hai giờ khuya, Trình Ý rốt cục cũng xuất hiện. Lúc hắn đi vào cả người đều ướt đẫm, trên tóc còn ướt nước mưa rơi xuống ngũ quan đẹp đẽ của hắn, nhưng biểu tình của hắn thì nghiêm túc lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hắn nhìn chung quanh một vòng, lúc thấy Chu Hồng Hồng, mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhưng Chu Hồng Hồng lại không hề sợ hãi. Những bàng hoàng bất an lúc trước, vào lúc này toàn bộ đều được thả lỏng.
Cô phi vào trong lòng hắn.
Giờ khắc này, hắn là thiên thần của cô. Người đàn ông của cô.
----
Chu Hồng Hồng uống hết ly Coca, lại ngồi thêm một lúc nữa.
Bây giờ nghĩ lại, cô hao phí bảy năm thanh xuân ở bên Trình Ý, mà hắn cũng bảo vệ cô bảy năm. Hắn đem cô vây trong tường thành của hắn dựng ra, bắt nạt cô, nhưng cũng che chắn những mưa gió bên ngoài cho cô. Cô nhớ đến hắn đã từng hứa hẹn, rốt cục hiểu được, thì ra hắn vẫn luôn nghiêm túc, hắn thực sự sẽ phụ trách cô suốt đời.
Ra khỏi McDonald, tâm tình của cô vô cùng xán lạn.
Nữ đồng nghiệp của phòng thiết kế gọi điện thoại tới, hỏi Chu Hồng Hồng có muốn cùng nhau ăn cơm tối không.
Cô nghĩ rằng cô bạn đồng nghiệp kia bị Đẩu Bái bỏ rơi, vì thế sảng khoái nhận lời.
Nhưng khi cô và cô bạn đồng nghiệp vừa lên taxi, cô ấy đã nói là Đẩu Bái mời khách, đi ăn ở một nhà hàng xa hoa.
Chu Hồng Hồng không thực sự muốn đi, nhưng cũng không thể tự nhiên thay đổi chủ ý. Giằng co trong do dự, không biết lúc nào xe đã đến nhà hàng.
Cô bạn lôi kéo Chu Hồng Hồng đi vào, vừa qua cửa liền nhìn thấy Đẩu Bái ngồi cạnh cửa sổ.Tư thái tao nhã, thật khiến người khác chú ý.
Nữ đồng nghiệp vừa đi về phía bàn ăn vừa chậc chậc cất tiếng: "Vẻ ngoài của Đẩu Bái thật đúng là..."
Nghe xong lời này, Chu Hồng Hồng cũng nhìn về phía bên kia. Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy Trình Ý đẹp trai hơn. Đương nhiên, cô cũng không muốn chia sẻ vẻ đẹp của bạn trai mình với đồng nghiệp. Cô cười cười, không nói.
Đẩu Bái nhìn thấy hai người các cô, chỉ nhàn nhạt gật đầu ra hiệu.
Chu Hồng Hồng nhìn dáng vẻ của cậu ta như là không mấy vui khi phải mời cơm.
Các cô mới vừa vào ngồi không lâu, đồ ăn đã bắt đầu đưa lên.
Chu Hồng Hồng không có thói quen dùng bữa ở nơi cao sang thế này, cảm thấy rất không tự nhiên, hơn nữa, cô cũng không hay dùng dao nĩa, động tác rất gượng gạo.
Cô thật vất vả cắt được một miếng thịt, thì có tin nhắn tới. Mở di động, Trình Ý lại nhàm chán nhắn tin.
Nhắn tin lại cho hắn biết cô đang ăn đại tiệc.
Hắn lập tức hỏi ai mời.
Chu Hồng Hồng đang định nhắn trả lời, thì giật mình nhớ ra, cô còn chưa nói cho Trình Ý biết, Đẩu Bái cũng có trong danh sách đi công tác lần này.
Cô nghĩ, liệu hắn có hoài nghi cô lại giấu hắn làm chuyện gì không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.