Hái Hồng

Chương 53:




Chu Hồng Hồng muốn nhắn tin kể rõ đại khái nguyên nhân Đẩu Bái cũng đi công tác lần này, đánh được mấy chữ, lại xoá đi. Trực tiếp điện thoại nói có vẻ tốt hơn.
Cô liền nhắn lại y nguyên như lần trước —— đợi lát nữa nói chuyện.
Trên bàn cơm, côvà Đẩu Bái cũng không nói nhiều, nhưng mà cô bạn đồng nghiệp hình như tán gẫu rất giỏi.
Chu Hồng Hồng thật mong sớm ăn xong bữa cơm này, để còn giải thích với vị đại gia khó hầu hạ nào đó nữa. Cô thường nhìn di động, sợ Trình Ý lại gọi điện tới làm ầm ĩ.
Khi nhân viên phục vụ đưa lên ba phần canh, cô bạnđồng nghiệp nói muốn đi toilet.
Khi cô ta đi rồi, Đẩu Bái nhìn về phía Chu Hồng Hồng. Tư tưởng của cô không được tập trung, cậu ta đều nhìn thấy. "Chị họ."
"Hả?" Chu Hồng Hồng vẫn vùi đầu trong chén cơm, không muốn ngẩng lên.
Cậu ta liếc ra ngoài cửa sổ một cái, sau đó đưa tay phủ lên đầu cô, "Tóc của chị sao lại bị ướt?"
Lấy lại được phản ứng, cô chợt muốn né tránh. Kết quả động tác quá lớn, dao nĩa đều bị rơi xuống, văng cả nước tương lên trên quần áo.
Đẩu Bái cười, tựa như không có việc gì, thu tay lại.
"Tôi cũng đi toilet một chút." Chu Hồng Hồng túm lấy túi xách, vội vàng đứng lên.
Cô đi vào toilet, chấm nước xoa lên vết tương bị dính trên quần áo. Sau đó cô lên tiếng gọi tên cô bạn đồng nghiệp, không có ai trả lời. Cô lại gọi điện thoại cho cô ta, vẫn không trả lời.
Chu Hồng Hồng không biết cô gái này thật sự có chuyện gấp, hay là cô ta thông đồng với Đẩu Bái.
Ra khỏi toilet, đi vòng qua cuối hành lang. Cô vốn là vô tâm ăn bữa cơm này, lần này vừa vặn có lý do để giải thích với Trình Ý.
----
Trình Ý ngây người suy nghĩ bốn chữ trên tin nhắn được gửi đến. Chu Hồng Hồng sở dĩ không trả lời người mời cơm là ai, vậy thì chứng tỏ rằng, người mời cơm nếu không phải tên mặt trắngthì sẽ là tên họ Trương, hay hoặc là còn có một thằng đàn ông khác nào đó.
Chu Hồng Hồng chẳng qua cũng chỉ là hơi chút đẹp mắt thôi, căn bản không thể so được với những đó hoa phấp phới chốn thành thị. Trong đám đàn ông thành phố này, những kẻ chưa từng trải việc đời, lại thường kết bè kết đội vây quanh mấy bông hoa đã có chủ.
Trình Ý vô cùng không thoải mái, ngồi dựa trên ghế sofa hút thuốc, tối tăm chờ cô "Nói chuyện".
Đến khi Chu Hồng Hồng gọi điện thoại tới, chuông vừa kêu một tiếng, Trình Ý liền nhận, nhưng hắn không nói gì.
Cô "Này, này" hai tiếng, cũng không nghe thấy hắn đáp lại. Quả nhiên, tật xấu của hắn lại tái phát. Cô hồi tưởng lại đoạn thời gian mình còn đang là nô dịch của hắn, vì thế lạnh nhạt nói, "Trình Ý, anh hãy tử tế nghe tôi nói."
"Nói đi." Hắn rít một hơi thuốc, duy trì giọng nói một cách bình thường nhất.
Chu Hồng Hồng đơn giản đem việc Đẩu Bái cùng đi công tác lần này nói một cách rõ ràng.
Trình Ý cười lạnh nói, "Sao buổi sáng em không nói?"
Cô bối rối. Không phải cô cố ý giấu diếm, chỉ là, dù sao cô cũng không có gì lui tới với Đẩu Bái, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Ai biết, Đẩu Bái đột nhiên sẽ mời khách. Cô nhàn nhạt đáp, "Tôi và cậu ta không có gì, lập tức sẽ về khách sạn."
Giọng hắn căng cứng nói, "Chu Hồng Hồng, em đừng để cho người ta lừa, đến lúc đó có khóc đến chết anh cũng sẽ không để ý đến em."
"Tôi không có." Cô tự động xem nhẹ nửa câu sau của hắn.
"Thật không có?"
"Dĩ nhiên."
Trình Ý yên lặng trong chốc lát, lại rít vài hớp khói, "Được, anh tin em."
Chu Hồng Hồng hơi giật mình. Cô cho là hắn còn muốn nói móc một phen, không ngờ hắn lại tin. Hôm nay cô vốn có tâm trạng rất tốt khi nghĩ đến những điểm tốt của hắn, cũng không muốn hắn giận. Cô nhẹ nhàng nói, "Ngày mai về nhà, dọn dẹp sạch sẽ chờ tôi kiểm tra."
Lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng vô cùng càng làm cho Trình Ý vui mừng, những tức giận vừa rồi bay mất không còn. "Vợ, về sớm một chút. Chẳng những là dọn dẹp nhà cửa, ngay cả bản thân anh cũng tắm rửa sạch sẽ chờ em về chà đạp."
Trước kia cô đã trải qua nhiều lần bị hắn không phân biệt tốt xấu, nặng nề châm biếm, nay những thay đổi của hắn làm cho cô có cảm giác khổ tận cam lai (*đã hết vất vả khổ sở, chỉ còn hạnh phúc sung sướng), cuộc sống an nhàn sẽ tới trong vui sướng. Hắn rốt cục nguyện ý nói với cô, hơn nữa còn tin tưởng lời của cô.
Nói chuyện điện thoại xong, Chu Hồng Hồng nhìn về phía Đẩu Bái, ngoài ý muốn thấy được một cô gái, là Phó Tự Hỉ. Cô ấy đang đứng cạnh bên một người đàn ông. Còn có mộtngười đàn ông khác mặc áo sơmi màu hồng, cúi người, dựa lên bả vai của Đẩu Bái.
Chu Hồng Hồng có chút do dự, nhưng cũng đi qua đó.
Phó Tự Hỉ vốn đang nghe Vương Thần và Đẩu Bái nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Chu Hồng Hồng, cô lộ vẻ vô cùng kinh hỉ, "Chị cũng ở đây sao?" Sau đó cô ấy lại nói với người đàn ông bên cạnh nói: "Hạ Khuynh, cô ấy là Chu Hồng Hồng, người nói chuyện với em lúc chiều đó."
Hạ Khuynh liếc nhìn Chu Hồng Hồng, cười nhạt.
Chu Hồng Hồng lễ phép gật đầu, chuyển hướng sang Phó Tự Hỉ, có vẻ thân thiết hơn, "Chị Hạ, thật khéo quá."
"Ừ." Phó Tự Hỉ cười vui bẻ gật đầu, lôi kéo tay của Hạ Khuynh. "Đây chính là chồng của tôi, anh ấy rất tốt."
Chu Hồng Hồng càng cười tươi hơn. Quả thật tốt lắm, vẻ mặt và khí chất đều vô cùng xuất chúng.
Vương Thần thấy Chu Hồng Hồng, tìm tòi trong trí nhớ, sau đó dán vào tai Đẩu Bái nói thầm, "Đây không phải là cô em tử tế mấy tháng trước luôn luôn xuất hiện trong tranh của cậu sao?"
Đẩu Bái giả cười nói, "Anh nhớ lộn rồi."
"Đừng có dùng chiêu này với anh." Vương Thần ngồi thẳng lên, cười đến mê người với Chu Hồng Hồng, "Cô em tử tế, xin chào, tiểu Đẩu Đẩu từ nhỏ tâm lý đã hơi thái quá, nếu có gì đắc tội, xin hãy bỏ qua."
Chu Hồng Hồng ban đầu không lưu ý đến Vương Thần, nhưng giờ vừa thấy, mới phát hiện hắn cũng có đôi mắt thật đào hoa. Chỉ là cỗ tà khí của hắn và tà khí của Trình Ý hoàn toàn khác nhau, người đàn ông trước mắt này giống như một sinh vật vô hại vậy.
Còn nói về Đẩu Bái, cô chỉ trầm mặc cúi đầu.
Vương Thần trong lòng hiểu rõ, hắn tự nhiên kéo ghế dựa ngồi xuống, "Tiểu Đẩu Đẩu, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay cậu mời khách đi."
Chu Hồng Hồng đang muốn tìm cớ trốn đi, Vương Thần lại bỏ thêm một câu, "Cô em tử tế, đừng khách sáo, ngồi đi."
Phó Tự Hỉ cũng cười nhìn Chu Hồng Hồng.
Nhất thời, Chu Hồng Hồng không sao mở miệng từ chối được. Sau đó thì, cô lại càng không có cơ hội.
----
Trong bữa ăn, Chu Hồng Hồng chỉ tán gẫu với Phó Tự Hỉ, ba cái đề tài của đám đàn ông cô cũng không chen vào được.
Phó Tự Hỉ đánh giá Đẩu Bái, tò mò hỏi Chu Hồng Hồng, "Cậu ấy chính là người bạn trai đối với chị rất tốt nhưng cũng không tốt hả?"
Chu Hồng Hồng nhanh chóng lắc đầu.
Vương Thần kề sát vào Đẩu Bái, thấp giọng hỏi, "Cô em tử tế còn là hoa đã có chủ?"
Đẩu Bái mỉm cười, "Thì sao?"
Vương Thần cười mà không nói, phân phó người phục vụ thu dọn hết đồ ăn lúc trước.
Đẩu Bái nhắc nhở ba phần canh là vừa đưa lên, chớ lãng phí. Cậu ta đang muốn đem canh bưng cho Chu Hồng Hồng, Vương Thần đã ra tay ngăn lại, "Đã nguội rồi, kêu phần mới lên đi."
Động tác của Đẩu Bái dừng lại, nói: "Cũng được."
Cô bạn đồng nghiệp vẫn chưa trở lại. Cơm nước xong, Đẩu Bái chủ động muốn đưa Chu Hồng Hồng trở về, lại bị Vương Thần ôm lấy. "Tôi đã chuẩn bị tiết mục cho cậu, hai ta thật khó mới gặp nhau. Cậu đi thành phố S khiến tôi ngày nhớ đêm mong."
Chu Hồng Hồng nghe xong lời này, kỳ quái nhìn Vương Thần một cái. Cô không biết là, Vương Thần xuất hiện đã ngăn trở kế hoạch của chén canh kia.
Bởi vì Phó Tự Hỉ khá thích Chu Hồng Hồng, lúc Hạ Khuynh gần đi lễ phép hỏi Chu Hồng Hồng có muốn đi nhờ xe không.
Chu Hồng Hồng cảm ơn rồi cự tuyệt.
Phó Tự Hỉ có chút thất vọng, "Chị về sau lại đến chơi nhé. Tôi nhớ kỹ tên chị, sẽ không quên đâu."
Chu Hồng Hồng cười gật đầu. "Được, tôi cũng sẽ không quên tên chị."
Hạ Khuynh vui vẻ nắm tay Phó Tự Hỉ chậm rãi đi về bãi đỗ xe.
Chu Hồng Hồng quay đầu nhìn bóng lưng hai người bọn họ. Lúc vừa từ nhà ăn đi ra, cô chú ý thấy Hạ Khuynh đi lại hơi bất tiện. Nhưng mà, khiến cho cô không thể quay đầu dứt khỏi bọn họ không phải bởi vì việc hắn đi đứng bất tiện, cũng không phải bởi những lời nói ngây thơ của Phó Tự Hỉ, mà là tình yêu hai người bọn họ dành cho nhau.
Chu Hồng Hồng chờ mong có một ngày như vậy, khi Trình Ý cùng cô đi trên đường, người bên ngoài cũng có thể cảm nhận được tình yêu của bọn họ.
----
Nhiệm vụ công tác của Chu Hồng Hồng đã hoàn thành, lúc trở về trên xe cô mới lại gặp được cô bạn phòng thiết kế.
Nhìn thấy Chu Hồng Hồng, trong mắt cô ta có một sự mập mờ chợt lóe lên.
Hành trình lần này, lại làm cho đám yêu thích buôn chuyện của công ty sôi trào. Cô bạn đồng nghiệp kia miêu tả sinh động như thật, kể cho mọi người nghe Đẩu Bái để ý Chu Hồng Hồng như thế nào, vì muốn cùng ăn cơm với Chu Hồng Hồng, Đẩu Bái trả cho cô ta một khoản phí dịch vụ. Về phần hoạt động tiêu khiển sau bữa cơm, mọi người phát huy trí tưởng tượng vô cùng phong phú.
Niềm vui duy nhất của mấy tin đồn kiểu này, đơn giản chính là những tình huống tình cảm càng cẩu huyết càng tốt, nhân vật càng phức tạp càng tốt.
Vì thế, cô người mẫu có tin đồn về tình yêu cuồng nhiệt với Đẩu Bái trước kia đặc biệt không phụ sự mong đợi của mọi người, nổi đoá ở công ty, hơn nữa cô nàng còn để lộ ra một tin tức cực kỳ giật gân, thì ra cô nàng đã sớm biết Chu Hồng Hồng, bởi vì Đẩu Bái vẽ rất nhiều tranh về cô.
Nhưng thái độ ở công ty của Đẩu Bái đối với Chu Hồng Hồng vẫn rất lãnh đạm.
Chu Hồng Hồng cũng vậy.
Chân tướng có thể nói là khó bề phân biệt.
Chu Hồng Hồng về đến nhà vẫn là một Bá Vương kiêu ngạo, đối với Trình Ý đến thì kêu đi thì hét, không hề nể nang.
Trình Ý mặc dù đại đa số đều nghe lời, nhưng bản tính hạ lưu cũng dần dần không kháng cự được. Hắn ở trước mặt Chu Hồng Hồng, xem phim con heo (khụ có ai không biết hắn xem phim gì thì pm editor nhé), trong đó còn kèm theo các tư thế đa dạng phong phú.
Chu Hồng Hồng lại tức giận, mắng hắn.
Hắn phản bác, "Bộ ngực vĩ đại của em, ngày ngày ở trước mặt anh lắc lư, lại không chịu để cho anh sờ. Anh lấy ảnh chụp của em tự giải toả, em cũng không vui. Vậy em nói anh tìm ai, hay là triệt luôn đi."
"Anh không thể nghĩ chút chuyện nghiêm chỉnh được sao?"
Hắn vô lại cười, "Việc sinh em bé là vô cùng nghiêm chỉnh. Bằng không anh và em là từ trong tảng đá chui ra chắc?"
"Anh!" Chu Hồng Hồng nói không thắng nổi hắn, liền đi tắt phim của hắn.
Hắn còn tán dương, "Anh cũng hiểu được loại phim đó thật khó coi. Vợ, hai ta khẩu vị tương tự nhau. Về sau chúng ta chơi kiểu khác."
Chu Hồng Hồng cuối cùng bị tức nói không ra lời.
----
Qua vài ngày, Trình Ý nhận được tin nhắn từ một số lạ.
Đó là một tấm hình.
Khung cảnh hoàn hảo. Nhân vật à, là tên mặt trắng rất chướng mắt. Vô cùng chướng mắt.
Trong tấm ảnh, Chu Hồng Hồng cúi đầu, đường cong gò má vô cùng dễ nhìn. Đẩu Bái vỗ về tóc của cô, đúng là bộ dáng tình thâm chân thành. Cảnh tượng chắc là tại nhà hàng Tây.
Trình Ý nhìn kỹ trong chốc lát, khuôn mặt tương đối bình tĩnh, chỉ nói hai chữ. "Rất được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.