Hái Hồng

Chương 60:




Thật ra Trình Hạo chỉ là ôm hy vọng thăm dò mà thôi. Chuyện buổi tối đó, chỉ có hai đương sự biết rõ sự thật. Hoặc là, Trình Ý và Chu Hồng Hồng cũng từng phát sinh quan hệ, vậy hẳn là cũng rõ ràng.
Trình Hạo cố ý nói đến chuyện này, thấy Trình Ý tức giận. Vì thế Trình Hạo liền cho rằng, có lẽ Chu Hồng Hồng không thể chứng minh mình trong sạch. Nếu thật sự như thế, vậy cũng chỉ có thể nói là cô ta xui xẻo.
Trình Hạo thầm hả hê trong lòng, nhưng biểu tình ngược lại thật giống như đang sám hối.
Trình Ý cảm thấy trong lòng có một cỗ cảm xúc muốn tuôn ra, hắn lãnh đạm nói, "Anh biết cô ấy là em dâu của anh thì tốt rồi. Trình Hạo, nếu anh dám nhắc lại việc này, đừng nói là gãy xương, ngay cả suốt đời nằm trên giường cũng xứng đáng."
Trình Hạo nao núng một chút nói. "Anh hiểu, em và em dâu sống rất tốt."
Trình Ý bắt lấy bắp chân trái của Trình Hạo, dùng sức bóp chặt. Thấy sắc mặt Trình Hạo trắng bệch, Trình Ý cười cười, "Là chân này sao?"
"Cậu muốn đánh chết anh, anh cũng không hề oán hận." Trình Hạo cắn răng, mồ hôi lạnh ứa ra không khác đau bụng sinh là mấy.
"Vậy tôi đây sẽ không khách sáo." Trình Ý kéo ống quần xuống, nhìn kỹ miệng vết thương.
Trình Hạo cũng không nhịn được nữa, lắc chân kêu đau đớn.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu chói tai bén nhọn."Chồng, anh làm sao rồi?"
Trình Ý buông tay, nghiêng người liếc về phía người phụ nữ kia.
Người kia vịn vào khung cửa, sau khi nhìn thấy hắn, lập tức hóa đá.
Trình Hạo ho khan hai cái, ngoắc ngoắc tay, "Thúy Bình, lại đây."
Đặng Thúy Bình khóe mắt ngắm Trình Hạo một chút, sau đó vẫn nhìn về phía Trình Ý.
"Thúy Bình, lại đây." Trình Hạo giữ vững vẻ tươi cười.
Lúc này Đặng Thúy Bình mới chậm rãi đi về bên Trình Hạo."Ông xã, anh làm sao vậy?"
"Không cẩn thận té một cái, bị gãy xương."
"Hả?" Cô ta ‘Hả’ xong cũng không nói thêm câu nào, lại quay lại nhìn Trình Ý, "Đây là?"
Trình Hạo giới thiệu, "Đây là em trai của anh, trước kia anh đã từng nhắc đến với em rồi đó."
Đặng Thúy Bình hai mắt phát sáng lấp lánh, cười đến run rẩy cả người. "A, là chú hai sao, thật đúng là rất tuấn tú."
Trình Ý lười phản ứng lại với đôi vợ chồng này, cũng không thèm chào hỏi cái người gọi là chị dâu kia, trực tiếp phủi mông chạy lấy người.
Tầm mắt nóng hừng hực của Đặng Thúy Bình chạy theo bóng lưng của hắn, cho đến khi không còn nhìn thấy thân hình cao lớn đó nữa, cô ta liền oán giận nói với Trình Hạo, "So với em trai của anh thì anh đúng là vừa lùn vừa xấu."
Trình Hạo vẫn rất dịu dàng trả lời, "Nhưng mà anh một lòng yêu em."
----
Vào lúc chuẩn bị ăn cơm, Trình Hạo chống nạn đi ra.
Trình Ý thấy thế, châm chọc cười một tiếng, "Cái trang bị này anh ở đâu mà có đúng lúc thế."
Trình Hạo nhức đầu, "Mẹ anh vừa mới thuê trên phòng khám."
Trình Ý không đáp lời.
Lúc mọi người tề tựu đủ trên bàn cơm, Trình Hạo chính thức giới thiệu vợ của hắn, cũng thuận tiện kể lại việc mấy năm nay vất vả gây dựng sự nghiệp ra sao.
Theo lời kể của Trình Hạo, năm đó sau khi rời khỏi làng Vĩnh Cát, u mê hồ đồ leo lên một chiếc xe đen. Mới đầu, mấy gã thanh niên trên xe đều rất có vẻ cương trực, Trình Hạo lúc ấy còn cảm thấy lần đầu tiên trong đời gặp được tri kỷ. Sau này, chiếc xe chạy thẳng đến Thiểm Tây, trên đường có mười mấy người lên xe, đều là những người còn trẻ, mọi người hào hứng muốn ra ngoài xông xáo xây dựng sự nghiệp.
Không ngờ cuối cùng, Trình Hạo và những người đó bị lừa đến một khu mỏ, làm mỏ nô.
* mỏ nô = những người làm việc như nô lệ tại các mỏ khai thác
Khu vực khai thác mỏ đó bị hai tầng tường cao vây quanh, di động hoàn toàn không có tín hiệu. Bọn họ mỗi ngày phải làm việc mười sáu giờ trở lên, lót bụng đều là chút cơm thừa canh cặn. Những ngày tháng đó thực sự là không thấy ánh mặt trời, không còn thiên lý nữa.
Lão thái gia mất, Trình Hạo hoàn toàn không biết gì cả. Dù biết được cũng vô dụng, bởi vì hắn không thể trốn thoát khỏi đó.
Bà Cả nhìn khuôn mặt đầy vẻ tang thương của hắn, sớm đã lệ rơi đầy mặt khóc không thành tiếng.
Trình Hạo an ủi, "Mẹ, tất cả đều đã qua."
"Lão thái gia ở dưới suối vàng có biết, cũng sẽ đau lòng cho con."
Trình Hạo ảm đạm, "Con đây đúng là bất hiếu, ngay cả nhìn mặt ông nội lần cuối cũng không nhìn được, không dám xin ông tha thứ."
Bà Hai thấy con nhà mình không hề tỏ lòng thương hại, chỉ vùi đầu ăn cơm, bà cũng đành nói vài câu khách sáo một chút, "Mấy năm nay con cũng đã vất vả nhiều rồi, lão thái gia sao nỡ trách con nữa."
"Cũng may bây giờ thời kỳ vất vả đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới." Trình Hạo hướng về phía vợ mình, ôn nhu tâm tình như nước. "Là Thúy Bình đã cứu vớt con."
Hắn nói Đặng Thúy Bình là thiên kim bảo bối của một ông chủ mỏ đá tại Sơn Tây, một hôm cô ta theo cha đến mỏ Thiểm Tây, trùng hợp bắt gặp Trình Hạo. Hai người cứ như vậy, chỉ qua một ánh nhìn đã yêu nhau.
Trình Ý nghe đến đó, rốt cục cũng có chút phản ứng, hắn giương mắt nhìn về phía đôi vợ chồng bị tiếng sét ái tình, đã thấy tầm mắt Đặng Thúy Bình lại đang hướng thẳng vào hắn.
Hắn hơi kéo khóe miệng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Lúc trước nhìn thấy biển số xe kia là Thiểm Tây, hắn còn sai Trịnh Hậu Loan đi thăm dò. Hiện tại cũng tốt, tự Trình Hạo đã thẳng thắn nói ra mối quan hệ giữa Thiểm Tây và Sơn Tây.
Dưới không khí ôn chuyện xưa cũ, bữa cơm trưa cũng coi như yên ả trôi qua. Không ngờ, Đặng Thúy Bình đột nhiên thọc một câu, "Sao không thấy cô em dâu từng bị anh cường bạo kia vậy?"
Thoáng chốc, không khí như sóng cuộn nổi lên.
Sắc mặt Trình Ý đen đến mức đáng sợ.
Bà Cả và Bà Hai cũng cứng người.
Trình Hạo lo lắng chụp tay Đặng Thúy Bình, nghiêm khắc răn dạy. "Ăn cơm thì ăn cơm đi, hỏi linh tinh làm gì."
Cô ta không vui nói, "Kéo em làm gì, em tò mò hỏi một chút thì có sao đâu."
"Về sau không được nói mấy lời như thế nữa!"
"Biết rồi." Đặng Thúy Bình rướm lệ trả lời, gắp miếng thịt heo lớn nhét vào trong miệng.
"Tôi phải trấn chỉnh lại một chút." Trình Ý đứng lên, liếc xéo về phía Đặng Thúy Bình, "Người phụ nữ của tôi là trong sạch. Đừng có nhầm lẫn nữa."
Nói xong hắn liền đi ra khỏi phòng.
Bà Hai biết con mình đang tức giận, cũng không đi khuyên giải. Vì thế bà chuyển hướng sang Trình Hạo, nghiêm mặt nói, "Những chuyện không ra gì như thế, con lại không biết xấu hổ luôn treo trên cửa miệng nói."
"Mẹ Hai, thật xin lỗi." Trình Hạo cuống quít xin lỗi, "Thúy Bình chỉ là nhanh mồm nhanh miệng."
"Ngày hôm nay ta nói rõ ràng một lần cuối. Tránh khiến cho sau này lại khó chịu, đâm bị thóc, chọc bị gạo, bịa đặt sinh sự." Lúc nói những lời này, đuôi mắt bà quét qua Đặng Thúy Bình một chút, "Con trai ta, năm đó đã sinh lòng ngưỡng mộ với con dâu ta, nó thanh niên trai tráng huyết khí phương cương, làm chút chuyện không bằng cầm thú. Lão thái gia biết, liền để nó đi chịu trách nhiệm với Hồng Hồng. Hiện giờ bọn chúng chung sức kéo lộc xe, sát cánh liền cành, coi như là hoàn thành tâm nguyện của lão thái gia. Đã hiểu chưa?"
Trình Hạo liên tục gật đầu. "Dạ con hiểu."
Bà Hai nhẹ nhàng cười một tiếng, "Vậy thì tốt."
----
Trình Ý đi đến nhà họ Chu, Chu Hồng Hồng đang lau nhà. Khi mở cửa nhìn thấy hắn, cô rất kinh ngạc, "Tại sao anh đã tới rồi, cũng không báo em một tiếng."
Trình Ý tự giác mở tủ giầy tìm dép lê, sau khi đóng cửa lại, chỉ nói một câu, "Chu Hồng Hồng, anh muốn nhìn em nhỏ của em."
"..." Chu Hồng Hồng cầm lấy cây lau, đẩy hắn sang phía bên kia, "Cút ngay."
Trình Ý cố chấp, đột nhiên níu tay cô lại.
Đang muốn mắng hắn, lại phát hiện trong mắt của hắn là một vẻ thanh đạm lạnh lẽo, hoàn toàn không thấy ham muốn sắc dục thường có. Trong lòng cô trở nên căng thẳng, "Anh sao vậy?"
Hắn đoạt lấy cây lau nhà trên tay cô, tiện tay ném đi, sau đó lôi kéo cô đi vào phòng cô.
Chu Hồng Hồng hoảng sợ nói, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hắn vẫn trầm mặc, vừa vào phòng là muốn lột quần áo của cô.
"Trình Ý..." Cô bị động tác của hắn đẩy ngã lên trên giường, "Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Trình Ý gọn gàng gạt quần của cô xuống, đẩy hai chân của cô ra, lấn thân vào đè lên. Nụ hôn của hắn, những vuốt ve đều mang theo ý chiếm đoạt dã man.
Chu Hồng Hồng cảm nhận được cảm xúc táo bạo đang bùng nổ của hắn, cô hoàn toàn không biết tại sao lại thế này. Bởi vì trong lòng đang lo lắng cho hắn, nên cô không phản kháng, ngược lại vỗ nhẹ vào lưng của hắn, tựa như muốn trấn an.
Ngón tay hắn tìm đến đúng địa phương liền len lỏi đi vào, động tác liên tiếp khiến cô rên khẽ.
Hắn lại càng thêm phiền muộn khi thấy phản ứng của cô.
Chu Hồng Hồng chính là điển hình của người phụ nữ trên giường là dâm phụ, xuống giường là hiền phụ, chỉ mới tùy tiện làm trong chốc lát, cái miệng nhỏ phía dưới của cô đã tràn nước.
Trình Ý nhìn chằm chằm vào vết bớt hình chiếc lá màu phấn hồng của cô kia, bàn tay đang rảnh liền mò vào trong túi tìm di động.
Chu Hồng Hồng đang mê mê mang mang, thấy động tác của hắn nhất thời không phản ứng kịp, đợi cho đến khi phát hiện ý đồ của hắn, cô liền thanh tỉnh. Cô đưa tay che, muốn né tránh màn ảnh của chiếc di động. "Đừng như vậy."
Hắn lấy chân đè cô lại, lấy di động ghi lại quá trình mình đang dùng tay ra vào bới móc đào động.
Chu Hồng Hồng xoay tới xoay lui, đưa tay muốn chụp điện thoại của hắn, lại không với tay tới. "Trình Ý, đừng có quay."
"Chu Hồng Hồng, em cũng thật dâm đãng." Hắn đem điện thoại đến gần sát giữa hai chân cô, muốn chụp cái bớt nhỏ màu hồng kia.
"Đừng mà... Trình Ý, cầu xin anh, đừng làm như vậy." Cô rất xấu hổ, tránh cũng không tránh được, bởi vậy cô chẳng biết làm thế nào chỉ đành che mặt khóc.
Trình Ý nghe thấy tiếng khóc của cô, lại nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, ngay lập tức mềm lòng. Hơi thở hắn phì phò, rút ngón tay ra, vứt điện thoại xuống tủ đầu giường, sau đó cúi người ôm lấy cô, "Vợ, đừng khóc. Là anh không tốt, không quay nữa."
Hai mắt Chu Hồng Hồng đẫm lệ nhìn hắn, "Tối hôm qua anh còn nói yêu em..."
"Ừ, anh yêu em, anh yêu em nhất." Hắn lau nước mắt của cô.
Cô ô ô khóc, đấm hắn, "Chán ghét anh nhất."
"Vợ, anh sai rồi. Chúng ta không quay nữa." Hắn ôm cô thật chặt, một tiếng lại một tiếng dỗ cô. "Ngoan, đừng khóc."
Cô níu lấy áo của hắn lau nước mắt, chậm rãi hít thở thông khí, vẫn nói lại câu nói kia, "Anh là đồ đáng ghét nhất."
"Vợ, là lỗi của anh."
Cô hít hít mũi, "Trình Ý, anh đừng làm như thế. Em... Không được." Cô có thể cùng hắn ở trên giường lăn lộn, nhưng nếu độ vô sỉ quá lớn, cô không làm nổi.
"Ừ." Trình Ý lại cầm điện thoại lên, xóa sạch đoạn video vừa quay, "Về sau cũng không quay nữa."
Mắt Chu Hồng Hồng không dám nhìn hình ảnh trên màn nhìn, cô vẫn rất xấu hổ khi nhìn những hình ảnh đó.
Hắn nhìn khuôn mặt đang đỏ hồng đầy vẻ xấu hổ của cô cười, "Ngay cả khi nhắm mắt lại anh cũng biết rõ ràng hình dáng nơi đó của em."
Cô dựa sát vào lồng ngực của hắn, hỏi, "Có phải là... Trình Hạo trở về đã xảy ra chuyện gì không?" Trừ điều này ra, cô không nghĩ ra vì sao hắn lại đột nhiên trở nên như thế.
Nụ cười của hắn phai nhạt đi rất nhiều. "Gặp phải chuyện chán ghét."
"Sao thế?"
Trình Ý lại ở trên mông cô xoa nắn trong chốc lát, rốt cục mở miệng hỏi, "Chu Hồng Hồng, ngoài anh ra, còn có người đàn ông khác từng làm em không?"
Chu Hồng Hồng sửng sốt. "Anh nói cái gì đó?"
"Không có gì." Hắn buông cô ra, đứng dậy chuẩn bị xuống giường rời đi.
Trong phút chốc cô ngồi dậy, cầm lấy gối đầu đánh hắn, "Anh chính là người đàn ông duy nhất của em, còn có người khác gì chứ hả?"
Trong nháy mắt suy nghĩ của hắn hoàn toàn trống rỗng, sau đó hắn cảm thấy có cái gì đó sáng lạn đang nở rộ, từng vòng từng vòng chiếu rọi quanh hắn.
Chuyện trước kia ra sao, thì cứ để như vậy. Kể cả cô bị Trình Hạo biến thành có cảm giác, đó chỉ có thể nói thân thể của cô quá mẫn cảm. Trình Ý vẫn luôn tự an ủi mình như thế.
Đương nhiên, nếu có thể, hắn hi vọng mình là người đàn ông đầu tiên, cũng là người cuối cùng của cô. Ừ, chính là giống như cô nói bây giờ vậy – là người duy nhất.
Cái từ này, thật là dễ nghe.
Trình Ý chậm rãi quay đầu. "Vợ, hình như lỗ tai anh có chút vấn đề."
"Có mà là tật xấu của anh đấy!" Chu Hồng Hồng mất hứng trừng hắn.
Hắn nhanh chóng ôm gọn cô vào lòng, trong giọng nói có sự vội vàng hiếm có. "Chu Hồng Hồng, em vừa mới nói cái gì? Hả?"
"Em nói anh có tật xấu."
"Trên câu đó cơ, nói lại cho anh nghe một chút."
Trong nháy mắt, không biết vì sao, bỗng nhiên Chu Hồng Hồng hiểu ra. Cô kinh ngạc nhìn hắn, nói không ra lời.
Cô và hắn đều giống nhau, chính là luôn thích giấu mọi việc ở trong lòng. Bây giờ suy nghĩ lại, tính tình này thật sự không tốt. Cô rất hối hận, tại sao mình lại ngu dốt đến thế, để cho điều hiểu lầm này tồn tại lâu như vậy.
"Chu Hồng Hồng!" Trình Ý thấy cô ngây ngốc, cắn lên môi cô một cái.
Cô phục hồi lại tinh thần, chợt ôm cổ của hắn, câu từ nói ra có chút lộn xộn. "Không có, hắn ta không có. Trình Ý, em chỉ có một mình anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.