Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 32: Phong hàn




Nhìn bóng lưng lẻ loi của Lý Cảnh, Tề Ngọc Yên cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng, dịu dàng nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, tần thiếp tin rằng, mọi chuyện trên thế gian đều có số mệnh. Nếu Hoàng thượng không tìm thấy cô nương đó, có lẽ nàng ấy vốn không phải người có duyên với Hoàng thượng. Kỳ thật trong thế gian này, vẫn còn những nữ tử tốt đẹp khác, Hoàng thượng, đâu nhất thiết phải là nàng ấy?” Nói tới đây, giọng điệu của nàng càng trở nên khó nhọc. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày, mình phải khuyên Lý Cảnh sủng hạnh những nữ tử khác.
Nghe Tề Ngọc Yên nói, thân thể của Lý Cảnh khẽ run, sau đó chậm rãi xoay người lại, đôi mắt tối đen chăm chú nhìn vào Tề Ngọc Yên, chậm rãi nói: “Ngươi nói rất đúng, nhiều ngày qua ta cũng đã thông suốt. Trên thế gian này vẫn còn nữ tử tốt đẹp khác.”
Tề Ngọc Yên thấy hai mắt hắn sáng rực nhìn mình, trái tim như run lên. Có phải, những lời vừa rồi mình nói, khiến hắn hiểu lầm, tưởng rằng nữ tử tốt đẹp khác trong lời mình là đang chỉ chính mình không?
Chẳng đợi Tề Ngọc Yên giải thích, Lý Cảnh lại nói tiếp: “Ký thật, thích một người, ngoại trừ từ cái nhìn đầu tiên đã trông thấy nàng, xốn xang trong lòng, còn có một loại, chính là trong lúc hai người tiếp xúc, vô thức, nàng đã tiến vào lòng ngươi rồi.” Nói xong, hắn nhìn Tề Ngọc Yên không chớp.
Ánh mắt càng lúc càng rực cháy của hắn chẳng hiểu sao khiến Tề Ngọc Yên căng thẳng vô cùng.
Nàng há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị ai bóp nghẹt, làm thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
Trong bóng đêm, hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy. Vài cơn gió man mát mang theo hơi say thổi về phía nàng, như thể muốn nhấn chìm nàng trong men say.
Nhưng, nàng biết, nàng từng say một kiếp, kiếp này, nàng tuyệt đối không thể để mình phạm lại cùng một sai lầm được.
Nàng quay mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn nữa, trên mặt mang theo một ý cười nhàn nhạt, nói: “Phải rồi, mấy ngày nay tần thiếp ở cùng với La tiểu nghi, cũng cảm thấy muội ấy là một người tốt đẹp đó. Chẳng trách thời gian qua, Hoàng thượng chỉ độc sủng mình muội ấy. Giả như tần thiếp là nam tử, e cũng sẽ vậy nhỉ?” Nói xong nàng cười vang.
Nghe Tề Ngọc Yên nói, Lý Cảnh ngẩn ra, sau một lúc mới nói: “Chẳng lẽ Tề quý nhân thấy mình không tốt đẹp ư?”
Lời này vừa ra, Tề Ngọc Yên sửng sốt, lập tức vuốt ve mặt mình, cười khổ nói: “Tần thiếp tự mình biết rõ.”
“Không phải sau khi ngươi bị bênh mới trở thành vậy ư?” Lý Cảnh nói: “Đợi hồi cung rồi, Trẫm sẽ tìm danh y trong thiên hạ giùm ngươi, không tin chữa không khỏi bệnh của ngươi.”
Tề Ngọc Yên ngơ ngác, đây là ý gì? Chẳng lẽ hắn chỉ cái người vô thức tiến vào lòng hắn, là mình ư? Nàng nhìn ánh mắt của Lý Cảnh, dường như vẫn mang men say. Là do hắn say, nói lời của rượu ư? Bât kể có phải là rượu nói hay không, mình phải nhanh chóng dứt khỏi.
Nghĩ đến đây, nàng vội cười nói với Lý Cảnh: “Tần thiếp đã bệnh hơn nửa năm, cũng chẳng hy vọng xa vời mình có thể khỏi hẳn, Hoàng thượng đừng phí tâm vì tần thiếp. Phải rồi, Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa, chi bằng nên về phòng sớm nghỉ ngơi nhé?”
Thấy Tề Ngọc Yên biểu lộ xa cách, Lý Cảnh nao nao, rồi gật đầu nói: “Ừ, Trẫm đưa nàng về.” Sau đó hắn xoay người đi về phía trước.
Tề Ngọc Yên theo sau hắn, cả đoạn đường hai người không hề nói gì thêm.
Chẳng bao lâu đã tới bên ngoài Vĩnh Huy điện. Tề Ngọc Yên hành lễ với Lý Cảnh nói: “Hoàng thượng đưa tần thiếp về, tần thiếp thụ sủng nhược kinh. Canh giờ không còn sớm nữa, Hoàng thượng mau chóng về điện nghỉ ngơi đi ạ.” Nàng cũng không mời Lý Cảnh vào điện.
Lý Cảnh dừng một chút, nói: “Mấy ngày nay ra ngoài săn bắn, không được nghe tiếng đàn của Tề quý nhân, trong lòng nhớ vô cùng, hay là, đêm nay Tề quý nhân gảy một khúc cho Trẫm được không?”
Tề Ngọc Yên nghe Lý Cảnh nói, sững sờ. Nhưng cho dù nàng không bằng lòng, cũng chẳng dám nói ra, chỉ đành đáp: “Tần thiếp tuân mệnh.” Nói xong mời Lý Cảnh vào điện.
Trúc Vận thấy thế, vội cầm đèn, lại vào phòng lấy cầm ra đặt cẩn thận, rồi rót cho Lý Cảnh một chén Ninh Tâm trà.
Tề Ngọc Yên ngồi ổn định trước cầm, ngẩng đầu hỏi: “Không biết hiện giờ Hoàng thượng muốn nghe khúc gì?”
“Khúc <vong ưu> mà nàng từng gảy cho Trẫm nghe buổi tối đầu tiên ấy.” Lý Cảnh nói.
“Dạ.” Tề Ngọc Yên lên tiếng, sau đó cúi đầu, ngón tay gạt dây đàn, gảy lên.
Lý Cảnh nhấp một ngụm trà, nhìn thiếu nữ ngồi bên cầm. Không biết do trà, hay là tiếng đàn mà hắn cảm thấy đáy lòng giờ đây an bình, khiến hắn chỉ muốn đắm chìm trong đó, quên đi mọi phiền nhiễu.
Chỉ là, cho dù hắn có lưu luyến giờ khắc dịu êm này, cuối cùng vẫn đến lúc khúc kết thúc. Tề Ngọc Yên chậm rãi thu tay, từ từ đứng dậy, thi lễ với Lý Cảnh, nói::Không biết Hoàng thượng có thích không?”
“Rất thích.” Lý Cảnh gật đầu, nói: “Không hề khác với lần đầu ta nghe.”
“Tạ Hoàng thượng đã khen.” Tề Ngọc Yên cười nhẹ nói: “Không biết Hoàng thượng mêt mỏi chưa, có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”
Lý Cảnh ngây người, đây là đang hạ lệnh đuổi khách ư? Nhìn dáng vẻ mi mắt cong cong của Tề Ngọc Yên, nghĩ tới trên người nàng vẫn mang bệnh, hắn lại không có cách nào tức giận, chỉ đành cứng người gật đầu, nói: “Quả thật trẫm cũng mệt rồi, nên trở về nghỉ ngơi thôi. Tề quý nhân cũng nên nghỉ sớm đi.”
Tề Ngọc Yên vội quỳ xuống hành lễ nói: “Tần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.”
Nghe tiếng bước chân của Lý Cảnh dần xa, Tề Ngọc Yên mới thẳng người, ngây ngốc quỳ tại chỗ.
Trúc Vận vội tiến lên đỡ nàng dậy: “Quý nhân, Hoàng thượng đã đi rồi, cô mau đứng lên đi.”
Tề Ngọc Yên giống như con rối gỗ, được Trúc Vận kéo lên, hồn chẳng biết đã bay về nơi đâu.
Lời nói việc làm hôm nay của Lý Cảnh, thật sự vượt qua sức tưởng tượng của nàng rồi. Ám chỉ mơ hồ trong lời hắn, nàng đã hiểu. Nhưng tất cả chuyện này không phải điều nàng mong muốn.
Xem ra, mấy ngày nay chơi cờ cùng hắn, đánh đàn cho hắn, vô thức kéo gần lại khoảng cách giữa hai người. Nhân lúc bây giờ tình ý của hắn đối với mình còn chưa quá sâu đậm, nhất định phải một nhát chặt đứt mới được.
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên quay đầu nhìn Trúc Vận, nói: “Trúc Vận, ta nghĩ, sợ rằng ngày mai ta muốn đổ bệnh, sau đó ta chỉ có thể ở trong Vĩnh Huy điện, không thể ra ngoài. Em nghĩ cách giúp ta nhé.”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, Trúc Vận kinh ngạc, sau đó đáp: “Nô tỳ đã hiểu.”
Buổi chiều ngày hôm sau, Lý Cảnh xử lý công chuyện xong sớm, hơi ngứa tay, liền phân phó Thường Hải phái người gọi Tề Ngọc Yên qua chơi cờ.
Thường Hải nhanh chóng gọi Chu Nguyên đi mời Tề Ngọc Yên.
Chẳng bao lâu, Chu Nguyên một mình trở về.
Thường Hải vừa thấy không có Tề Ngọc Yên theo, vội hỏi: “Chu Nguyên, Tề quý nhân đâu?”
Chu Nguyên khom lưng nói: “Hồi Thường công công, lúc tiểu nhân đến Vĩnh Huy điện mời Tề quý nhân thì nghe Trúc Vận cô nương nói, tối qua Tề quý nhân nhiễm phong hàn, hôm nay không thể ra ngoài.”
“Cái gì?” Thường Hải sửng sốt. Hôm qua thấy Tề Ngọc Yên vẫn khỏe mạnh mà, sao hôm nay đã đổ bệnh rồi? Gã không dám chậm trễ, vội bẩm báo cho Lý Cảnh.
Lý Cảnh vừa nghe, đôi lông mày nhướn lên, hỏi Thường Hải: “Sao cơ, nàng bị bệnh? Tối qua không phải vẫn còn khỏe sao? Sao hôm nay đã ngã bệnh rồi?”
“Báo là tối qua nhiễm phong hàn ạ.” Thường Hải cúi đầu đáp.
“Truyền thái y chưa?” Lý Cảnh hỏi.
“Nghe Trúc Vận cô nương nói, Vương thái y Vương Vị của Thái y viện đã qua xem cho Tề quý nhân rồi, nói là nhiễm phong hàn, bảo Tề quý nhân tĩnh dưỡng.” Chu Nguyên vội trả lời. May mắn trước khi gã trở về phục mệnh đã nghe Trúc Vận nói, bằng không, Hoàng đế hỏi đến, không biết long nhan có phát nộ không nữa?
“Vậy, Trẫm đi thăm nàng.” Nói xong Lý Cảnh đứng lên ra cửa.
Vừa bước vào trong điện, Lý Cảnh đã thấy Vương Vị đang nói gì đó với Trúc Vận ở trước điện.
Thấy Lý Cảnh vào phòng, hai người tiến lên trước hành lễ.
Lý Cảnh hỏi: “Vương thái y, bệnh tình của Tề quý nhân sao rồi.”
Vương Vị nghiêng mặt nhìn qua Trúc Vận rồi nói: “Hồi Hoàng thượng, thân thể Tề quý nhân vốn đã yếu, tối qua lại nhiễm phong hàn, bệnh của nàng ấy lại thêm nặng.”
Lý Cảnh vừa nghe, biến sắc: “Vậy Tề quý nhân không có gì đáng lo chứ?”
Vương Vị nhanh chóng nói: “Thần đã kê thuốc cho Tề quý nhân, có lẽ có thể ổn định được bệnh tình, sẽ không có trở ngại. Chẳng qua, muốn khỏe hoàn toàn, phải từ từ điều dưỡng.”
“Không có gì đáng lo là được rồi.” Lý Cảnh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, còn nói thêm: “Vậy Trẫm vào thăm nàng.” Nói xong tính vào phòng.
Vương Vị thấy thế, vội ngăn lại Lý Cảnh nói: “Hoàng thượng, ngài vẫn nên đừng vào, sẽ lây bệnh của Tề quý nhân.”
“Trẫm là thiên tử chân long cao quý, luôn có thần tiên phù hộ, sao dễ dàng lây bệnh được?” Nói xong Lý Cảnh không để ý tới Vương Vị nữa, tính đẩy cửa vào.
“Hoàng thượng, người tuyệt đối không được vào!” Tiếng của Tề Ngọc Yên bất chợt vang lên.
Lý Cảnh nghe thấy giọng của Tề Ngọc Yên, chân khựng lại. Hắn dừng một lát, rồi nói với vào trong phòng Tề Ngọc Yên: “Tề quý nhân, Trẫm vào thăm nàng được không.”
Giọng của Tề Ngọc Yên truyền ra từ trong phòng: “Hoàng thượng, người vừa nghe Vương thái y nói rồi đấy, bệnh của tần thiếp dễ lây, Hoàng thượng tuyệt đối không được vào phòng.”
Lý Cảnh khẽ cười, nói: “Trẫm nói, trẫm có thần tiên phù hộ, không lo.”
Tề Ngọc Yên nói: “Hoàng thượng không lo, nhưng tần thiếp lo. Nếu như Hoàng thượng thật sự muốn để tần thiếp an tâm dưỡng bệnh thì đừng nên vào, nhỡ đâu Hoàng thượng lây bệnh từ tần thiếp, tần thiếp có chết muôn lần cũng khó thoát tội. Sau khi hồi cung, Thái hậu, Hoàng hậu đương nhiên sẽ trách tội tần thiếp, bảo tần thiếp phải sống sao?” Càng nói, trong giọng của Tề Ngọc Yên càng mang theo nghẹn ngào.
Nghe Tề Ngọc Yên nhất quyết như vậy, Lý Cảnh đành bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Nếu đã vậy thì đợi Tề quý nhân khỏe hơn, Trẫm sẽ tới thăm nàng.”
“Tần thiếp tạ Hoàng thượng thương xót.” Giọng nói mềm mại của Tề Ngọc Yên truyền tới, khiến tim Lý Cảnh run lên. Cuối cùng hắn chỉ đành thở dài một hơi, rời khỏi Vĩnh Huy điện.
Nghe thấy Lý Cảnh rời đi, Tề Ngọc Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Vượt qua được cửa ải ngày hôm nay là mình có thể mượn cớ dưỡng bệnh, cách xa khỏi Lý Cảnh, để hắn từ từ mà quên đi sợi tơ tình mỏng manh giữa hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.