Từ đó về sau, Tề Ngọc Yên luôn đóng cửa không rời Vĩnh Huy điện, đến tận khi Lý Cảnh quay về kinh thành, nàng mới ra khỏi Vĩnh Huy điện, cùng trở về kinh.
Ngồi trên nghi xa về kinh, Tề Ngọc Yên ở lì trên xe, không xuống khỏi xe một bước. Thời gian nghỉ ngơi buổi tối, Tề Ngọc Yên cũng để Trúc Vận báo với Thường Hải trước, sợ lây bệnh sang Lý Cảnh, nhờ Thường Hải sắp xếp lều trại của nàng ở một nơi yên tĩnh.
Từ sau khi Tề Ngọc Yên đổ bệnh, Lý Cảnh phát hiện không có nàng chơi cờ cùng, không có tiếng đàn của nàng bầu bạn, trong lòng mình luôn cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó. Hắn cũng để Thường Hải nhắn lời, muốn tới thăm nàng. Nhưng Tề Ngọc Yên luôn lấy việc sẽ lây bệnh cho hắn làm cớ, không chịu gặp hắn, hắn đành buông bỏ suy nghĩ gặp nàng.
Trở về hoàng cung, Tề Ngọc Yên vẫn đóng cửa dưỡng bệnh trong Chiêu Thuần cung.
Lý Cảnh thấy nàng bệnh lâu không tốt, lại lần lượt phái chánh phó viện chính* của Thái y viện tới xem cho nàng. Trước khi hai vị viện chính đại nhân đến, Vương vị đã truyền tin đi, Trúc Vận liền cho Tề Ngọc Yên uống chút thuốc làm rối loạn mạch tượng.
(Ở đây nghĩ là phái cả quan chủ lẫn quan phụ của thái y viện tới xem.)
Bệnh trước của Tề Ngọc Yên là do Vương Vị xem. Tuy Vương Vị trẻ tuổi, nhưng y thuật cũng được coi là cao siêu, rất được hai vị viện chính của Thái y viện coi trọng, bọn họ tin tưởng, Vương Vị tuyệt đối không thể đoán sai bệnh phong hàn này được, cho nên, trong lòng hai người cũng có chút tiên nhập vi chủ*. Sau khi tới Chiêu Thuần cung, từ mạch tượng đến bệnh trạng, quả thật bệnh Tề Ngọc Yên mắc là phong hàn. Cho nên, lúc hai vị viện chính phục mệnh, cũng nói với Lý Cảnh rằng Tề Ngọc Yên nhiễm phong hàn, hơn nữa còn làm bệnh cũ nặng hơn, cần phải đóng cửa tĩnh dưỡng.
(Tiên nhập vi chủ: cho rằng cái trước là đúng.)
Thấy hai vị thái y có kinh nghiệm lâu năm ở Thái y viện cũng nói vậy, Lý Cảnh cũng đành phải để Tề Ngọc Yên tĩnh dưỡng trong Chiêu Thuần cung, nén lại suy nghĩ muốn gặp nàng của mình. Muốn chờ bệnh nàng đỡ hơn, sẽ tới thăm nàng.
Vì tránh né Lý Cảnh, Tề Ngọc Yên luôn rúc trong Chiêu Thuần cung, không dám ra khỏi cửa nửa bước. Mỗi ngày không đọc sách thì luyện chữ để giết thời gian, ngày qua ngày vô cùng tẻ nhạt.
Nghĩ tới kiếp này mình lại phải giam mình trong Chiêu Thuần cung này, Tề Ngọc Yên buồn bực trong lòng. Nàng bấm đầu ngón tay nhẩm tính, còn khoảng mười tháng nữa, Hoàng hậu chắc sẽ giá hạc về Tây, Thái hậu cũng sẽ xuất cung. Nàng tự nhủ trong lòng, chỉ cần nhẫn nại thêm chút nữa, chịu đựng thêm vài tháng rồi theo Thái hậu tới hành cung là được tự do hơn rồi.
Càng về cuối thu, thời tiết cũng dần dần trở lạnh.
Ngày hôm đó, là ngày sinh thần của Tề lão phu nhân, tổ mẫu của Tề Ngọc Yên.
Tại quê nhà Mi Dương của Tề Ngọc Yên, có một phong tục, người đời sau nếu muốn người già trong nhà khỏe mạnh sống lâu, vào ngày sinh thần của lão nhân, thắp một chiếc đèn hoa sen cho lão nhân, thả ra giữa sông, cầu mong lão nhân sẽ được sống lâu, năm sau lão nhân sẽ không bệnh không đau ốm.
Lúc ở Mi Dương, hàng năm Tề Ngọc Yên sẽ dẫn theo Tề Ý, thắp một chiếc đèn hoa sen cho lão phu nhân, thả vào lòng sông, để chiếc đèn kia mang theo hiếu tâm của mình với tổ mẫu, trôi về phương xa, mang tới cho tổ mẫu một năm bình an khỏe mạnh.
Nay nàng đã vào cung, không thể hầu bên tổ mẫu, nhưng nàng vẫn tính muốn thắp một chiếc đèn hoa sen cho tổ mẫu, làm tròn đạo hiếu.
Cách bên ngoài Chiêu Thuần cung không xa có hồ Quỳnh Phương, xuôi theo hồ một đoạn sẽ có một con mương chảy từ hồ ra, giống như một con sông. Tề Ngọc Yên cảm thấy, trong cung không có sông, thả đèn hoa sen trong con mương nhỏ này cũng được.
Vì sợ người khác trông thấy mình ra ngoài, nàng tính đợi tới nửa đêm vắng người mới ra ngoài thắp đèn.
Vừa qua giờ hợi, Tề Ngọc Yên đoán người trong cung đã đi ngủ rồi, liền chuẩn bị ra khỏi Chiêu Thuần cung. Lúc trước tắm rửa, nàng đã tẩy sạch lớp thuốc mỡ trên mặt, nghĩ đã trễ thế này, trong cung chắc không còn ai khác, cũng không bôi thuốc mỡ lên nữa. Chẳng qua, để cho chắc, lúc ra cửa nàng vẫn đeo mạng che màu trắng lên mặt.
Tới trước cửa Chiêu Thuần cung, chưởng sự thái giám của Chiêu Thuần cung Tần Dương thấy Tề Ngọc Yên muộn rồi còn muốn ra ngoài, hơi sửng sốt, hỏi: “Tề quý nhân muộn rồi còn đi đâu vậy ạ?”
Tề Ngọc Yên dùng ánh mắt ra lệnh cho Mai Hương, Mai Hương vội nhét một thỏi bạc vào trong tay Tần Dương, mỉm cười nói với Tần Dương: “Hôm nay là sinh thần của Tề lão phu nhân tổ mẫu của quý nhân, theo tập quán tại quê nhà quý nhân, người đời sau sẽ thắp đèn hoa sen cho lão nhân vào ngày hôm nay. Quý nhân nhà ta muốn tới ven hồ Quỳnh Phương thắp đèn cho lão nhân gia, chúc lão nhân gia sống lâu trăm tuổi.”
Tần Dương nắn bạc, cười híp tịt nói: “Lòng hiếu thuận của Tề quý nhân thật đáng khen, có cần tiểu nhân theo Tề quý nhân đi thả đèn không.”
“Không cần đâu.” Tề Ngọc Yên lắc đầu, nói: “Cũng khuya rồi, ngươi đi nghỉ đi, để Mai Hương canh ở đây là được rồi.”
Tần Dương đáp: “Dạ. Vậy tiểu nhân không quấy rầy Tề quý nhân.” Sau đó hành lễ lui xuống.
Tề Ngọc Yên quay đầu nói với Mai Hương: “Mai Hương, ta và Trúc Vận thả đèn xong sẽ trở về, nhanh thôi. Đêm nay gió lớn, em về phòng đi, đừng để bị trúng gió. Đừng đóng cửa cung, khép hờ lại là được, ta và Trúc Vận trở về sẽ đóng chặt cửa.”
Nghe vậy, Mai Hương lại lắc đầu, nói: “Quý nhân, nô tỳ mặc dày lắm, không sợ lạnh đâu. Nô tỳ sẽ canh ở đây đợi quý nhân về.”
“Vậy được.” Tề Ngọc Yên nói: “Nhưng nếu lát nữa em thấy lạnh thì về phòng nhé.”
“Dạ.” Nghe Tề Ngọc Yên quan tâm mình như vậy, Mai Hương thấy lòng ấm áp, gật đầu cười: “Nô tỳ biết ạ.”
Tề Ngọc Yên lại dặn thên hai câu, bấy giờ mới cùng Trúc Vận ra cửa.
Trúc Vận đi ở phía trước Tề Ngọc Yên, trong tay xách một chiếc đèn lồng, chiếu vào bóng đêm đen thẳm, tỏa ra một quầng sáng.
Cả quãng đường, hai người không nói lời nào, đi dọc theo hồ Quỳnh Phương, vừa tới bên con mương kia thì gió chợt nổi lớn. Tề Ngọc Yên nghe Trúc Vận hoảng sợ kêu lên: “Hỏng rồi.” Sau đó thấy đèn lồng vụt tắt.
Bởi vì không có ánh sáng soi tỏ, Tề Ngọc Yên chỉ thấy trước mắt là một màu đen tối, chẳng nhìn thấy gì, tiếp đó nghe thấy tiếng khóc của Trúc Vận truyền đến: “Quý nhân ơi, đèn lồng tắt rồi, phải thắp đèn kiểu gì đây?”
“Trúc Vận, em không mang theo hộp quẹt à?” Tề Ngọc Yên cau mày hỏi.
“Không ạ.” Trúc Vận đáng thương nói: “Nô tỳ tưởng có nến trong đèn lồng rồi, lát nữa thắp đèn sẽ dùng lửa trong đèn lồng là được, không nghĩ tới đèn lồng lại bị thổi tắt.” Nói xong nàng dùng tay sờ sờ đèn lồng, kêu lên: “Trời đất ơi, thủng từ bao giờ vậy?”
Tề Ngọc Yên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Trúc Vận, lúc em ra ngoài cũng không kiểm tra qua đèn lồng có sao không hả?
“Cái này… Quý nhân chờ ở đây một lát, nô tỳ về cung lấy hộp quẹt, rồi đổi đèn lồng luôn.” Trúc Vận nói.
“Ừ.” Chuyện tới nước này, cũng chẳng còn cách nào khác, Tề Ngọc Yên đành gật đầu: “Vậy em đi nhanh về nhanh.”
“Dạ.” Trúc Vận lên tiếng, bước mau về phía Chiêu Thuần cung.
Thấy Trúc Vận đã chạy xa, Tề Ngọc Yên đứng tại chỗ một lúc lâu, ánh mắt từ từ thích ứng vào màn đêm, nhìn cảnh vật xung quanh cũng rõ ràng hơn. Gió bên hồ hơi lớn, nàng đứng một hồi, cảm thấy lành lạnh, liền dậm chân. Nghĩ Trúc Vận vừa mới đi, chắc phải một lúc nữa mới về được, mình đứng ở đây cũng chán, nên đi men theo hồ Quỳnh Phương về phía trước.
Hốt nhiên, một trận gió lớn lại nổi lên, cuốn theo cát bụi, che mờ mắt người. Tề Ngọc Yên vì tránh gió cát, liền ngoảnh mặt đi. Bởi vì híp mắt tránh, không phát hiện nhánh cây ở bên cạnh, mặt sượt qua nhánh cây, mạng che mặt cũng bị nhánh cây giật xuống. Đến khi nàng thấy gió đã nhỏ lại, mở mắt ra muốn tìm mạng che mặt của mình, lại phát hiện mạng che kia đã bị gió thổi bay xa.
Trước mắt tối om om, Tề Ngọc Yên không dám đuổi theo. Dù sao ở trong cung này, người biết mình chỉ có Lý Cảnh, những người khác coi như trông thấy mình cũng không quen không biết. Huống hồ hiện giờ mình đang mặc váy áo mang từ nhà đến, người khác trông thấy cũng sẽ không nhận ra mình là Tề quý nhân, nói không chừng cho rằng mình là một cung nữ nào đó. Vừa nghĩ như vậy, nàng cũng thôi không nghĩ về chuyện mạng che mặt nữa, xoay người, tiếp tục xuôi theo hồ về phía trước.
Hồ Quỳnh Phương này khá hẹp, không biết dài bao nhiêu, rộng ước chừng hai mươi trượng, đứng một bên hồ có thể nhìn thấy rõ được cảnh vật ở phía kia hồ.
Tề Ngọc Yên lần mò được một đoạn, đột nhiên, nàng nhìn thấy phía trong đình Lãm Nguyệt phía bên kia hồ, hình như phát ra ánh sáng.
Đã trễ đến vậy, gió lại lớn như kia, ai lại tới hồ chứ?
Tề Ngọc Yên hơi tò mò, rảo bước tới, đi đến đối diện đình Lãm Nguyệt thì thấy có một người đang ngồi trong đình.
Lúc nhìn rõ diện mạo của người kia, tim nàng, chợt nhảy dựng lên.
Là Lý Cảnh.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn kể từ sau khi trở về từ Huyền Tước sơn.
Lúc này đây, hắn đang ngồi trong đình, tự mình rót tự mình uống, vẻ mặt mang vài phần cô đơn. Thỉnh thoảng có gió thổi qua, cuốn lên tóc hắn, càng lộ vẻ lẻ loi.
Nhìn bộ dạng của hắn như vậy, Tề Ngọc Yên chợt chua xót trong lòng. Nàng yên lặng nhìn hắn, không muốn rời đi.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy có một thứ gì đó thật dài, trơn mềm duỗi từ trên xuống.
Đó là một con rắn xanh bích. Lạnh như vậy mà con rắn này vẫn chưa ngủ đông ư? Có độc không?
Nghĩ đến đây, tim Tề Ngọc Yên thít chặt lại.
Lý Cảnh lại hoàn toàn không hay biết gì về con rắn đang treo ngay trên đầu mình, vừa uống rượu, vừa suy nghĩ gì đó. Còn đám người Thường Hải, Chu Nguyên hầu hạ bên cạnh, lại chẳng hề phát hiện, chỉ cúi đầu đứng một bên.
Mắt thấy thân rắn càng lúc càng thõng xuống, sắp rớt trên đầu Lý Cảnh, Tề Ngọc Yên càng thêm căng thẳng, nếu như con rắn này có độc, cắn Lý Cảnh, vậy thì quá nguy hiểm. Nghĩ đến đây, nàng hét to với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, cẩn thận! Rắn! Hoàng thượng, trên đầu người có rắn!”
Mặc dù cách hồ, nhưng mặt hồ không rộng, hai bờ hồ cách nhau không xa, Thường Hải chợt nghe thấy tiếng hô hoán của Tề Ngọc Yên. Gã ngẩng đầu, nhìn thấy bên bờ có nữ tử hướng về mình, đang gào thét, có vẻ vô cùng sốt ruột. Nhưng gã lại không nghe rõ nữ tử ấy đang hô hào cái gì, chỉ ngỡ ngàng nhìn nàng ấy.
Tề Ngọc Yên thấy người đối diện không phản ứng gì, càng nóng lòng hơn, vươn cổ la lớn với Thường Hải: “Thường Hải! Trong đình có rắn, ngay trên đầu Hoàng thượng!” Nói xong nàng dùng ngón tay chỉ lên phía trên.
Thường Hải vẫn không nghe rõ Tề Ngọc Yên nói gì, nhưng thấy rõ ngón tay của nàng chỉ lên trên, gã theo bản năng nhìn lên, vừa nhìn thấy thứ rũ xuống từ trên đình, lập tức mặt xám ngoét, vội vã xông lên, kéo Lý Cảnh dậy, kêu lên: “Hoàng thượng, trên đầu ngài có rắn.”
Lý Cảnh nghe Thường Hải kêu, ngẩng đầu nhìn lên, hoảng sợ lùi xuống mấy bước.
Lúc này, thị vệ đứng ở một bên tiến đến, dùng gậy gỗ đánh rớt rắn xuống, khều nó ra ngoài.
Môt tên thái giám đứng ở ngoài đình trông thấy con rắn được thị vệ khều ra, kinh hô: “Ta biết con rắn này, gọi là Trúc Diệp Thanh, kịch độc.”
Thường Hải nghe xong, sắc mặt càng sợ tới mức trắng bệch, lau mồ hôi, nói: “May nhờ vị cô nương kia nhắc nhở, nếu không con rắn này cắn phải Hoàng thượng, tiểu nhân mang tội nặng mất.”
“Cô nương nào?” Lý Cảnh vừa rồi vẫn đang uống rượu, không hề nhìn thấy Tề Ngọc Yên, lúc này nghe Thường Hải nói, có chút khó hiểu.
“Chính là vị cô nương phía đối diện đó!” Thường Hải chỉ sang phía hồ bên kia, nói: “Nếu không phải nàng liều mạng hô hoán, tiểu nhân cũng không phát hiện ra con rắn này.”
Nghe Thường Hải nói, Lý Cảnh nâng mắt nhìn về phía bờ bên kia, hình bóng yêu kiều của một nữ tử bất chợt lọt vào mắt hắn.
Mặc dù là ban đêm, nhưng đèn trong Lãm Nguyệt đình sáng rực, soi rõ người phía đối diện. Nên gương mặt của nàng, bởi vì hứng sáng nên hắn nhìn thấy rất rõ ràng.