Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 40: Ban thuốc




Thấy Lý Cảnh sầm mặt, trong lòng Tề Ngọc Yên bỗng hơi hoảng hốt, vội gọi: “Hoàng thượng.”
Nghe tiếng của nàng, khóe môi của hắn hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: “Nếu Tề quý nhân ao ước được về đến thế, trẫm cũng không níu giữ.”
Dứt lời, hắn nói lớn tiếng với Thường Hải: “Thường Hải, kêu người chuẩn bị nghi liễn cẩn thận, đưa Tề quý nhân trở về.” Sau đó cũng chẳng nhìn nàng thêm lần nào nữa, xoay người, đưa lưng về phía nàng.
Tề Ngọc Yên nghe Lý Cảnh nói mà sững sờ.
Nàng không ngờ tới hắn thật sự sẽ đuổi mình đi. Nhưng chuyện đã tới nước này, lời hắn đã nói, nước đổ khó hốt, không đi cũng phải đi.
Nàng cắn cắn môi, cũng không nói nhiều, dùng chăn che lại thân thể của mình, từ từ đứng dậy mặc y phục.
Xuống giường, thấy Lý Cảnh vẫn không có ý định quay đầu. Nàng hành lễ, nói: “Hoàng thượng, tần thiếp xin cáo lui.”
“Hừ.” Hắn dùng mũi hừ một tiếng.
Nàng đứng một lúc rồi mới xoay người, đi về phía cửa.
Nàng vừa mở cửa ra, một trận gió thổi thốc tới.
Gió đêm rét căm. Nàng vừa từ trong chăn ấm ra, bị cơn gió lạnh này đánh đến, nhịn không được hắt hơi một cái.
Thường Hải thấy nàng ra, vội vàng cúi người cười nói: “Tề quý nhân, nghi liễn đã chuẩn bị xong, tiển nhân đưa người ra ngoài.” Thái độ cực kỳ cung kính.
Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Làm phiền Thường công công.”
“Mời quý nhân.” Thường Hải đang định dẫn đường, đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng Lý Cảnh: “Thường Hải!” Âm điệu cực kì nóng vội.
Thường Hải ngớ người, sau đó cười nói với Tề Ngọc Yên: “Hoàng thượng gọi tiểu nhân có chuyện, tiểu nhân chỉ sợ không thể đưa quý nhân ra ngoài rồi. Tiểu nhân gọi Chu Nguyên dẫn đường cho quý nhân có được không ạ?”
“Không sao.” Tề Ngọc Yên gật đầu đồng ý.
Chu Nguyên thấy Thường Hải vẫy tay với mình, mau lẹ đi tới.
“Ngươi dẫn quý nhân ra ngoài.” Thường Hải dặn dò: “Buổi tối đường xấu, trông chừng quý nhân, đừng để ngã.”
“Tiểu nhân đã biết.” Chu Nguyên gật đầu nói.
Bấy giờ Thường Hải mới hành lễ với Tề Ngọc Yên, chạy thoăn thoắt vào điện tìm Lý Cảnh.
“Tề quý nhân, xin mời theo tiểu nhân ạ.” Chu Nguyên cung kính thi lễ rồi dẫn nàng ra ngoài.
Tới bên ngoài Càn Dương cung, quả nhiên nghi liễn đã chờ sẵn ở đây.
Chu Nguyên đỡ nàng lên liễn, đương lúc nâng liễn, bỗng nhiên Thường Hải đuổi theo, trong tay còn cầm theo một chiếc áo khoác lông chồn đen.
Gã bước tới trước mặt Tề Ngọc Yên, nói: “Vừa rồi tiểu nhân nghe thấy quý nhân nhảy mũi, sợ quý nhân cảm lạnh nên đã tìm một chiếc áo lông cừu cho quý nhân đỡ lạnh.” Nói xong liền khoác áo khoác lên vai Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên lớn lên ở phương Nam, trước giờ sợ lạnh, khoác áo khoác lên, ngay lập tức cảm thấy ấm hơn nhiều.
Nàng tươi cười với Thường công công, cảm kích nói: “Đa tạ Thường công công.” Nói xong nàng lại có vẻ hơi do dự: “Không biết Thường công công làm vậy, Hoàng thượng có trách tội ông không?” Cái bộ mặt âm trầm tới mức có thể chảy thành nước lúc Lý Cảnh để mình đi vừa xong đó khiến lòng nàng đến giờ vẫn còn hơi sợ hãi.
“Không có vấn đề gì đâu, cái áo khoác này Hoàng thượng không hay mặc lắm, để ở đó cũng vô dụng.” Thường Hải cười nói: “Nếu quý nhân lo lắng, sáng mai sai người trả áo khoác lại là được mà.”
“Cảm ơn rất nhiều.” Tề Ngọc Yên gật đầu cảm tạ.
“Quý nhân đa lễ rồi.” Thường Hải nói xong thì lui qua một bên.
Lúc này nghi liễn mới từ từ khởi giá, chầm chậm đi về phía Chiêu Thuần cung.
Lúc Tề Ngọc Yên về tới Chiêu Thuần cung thì người trong cung đã ngủ rồi. Trúc Vận và Mai Hương nghe được tiếng động, vội vàng thức dậy ra đón.
Thấy Tề Ngọc Yên, Mai Hương kinh ngạc đầy mặt hỏi: “Quý nhân, sao cô lại về?”
“Thị tẩm xong, đương nhiên trở về rồi.” Tề Ngọc Yên vào phòng, cởi áo khoác trên người xuống, cảm nhận được cái lạnh ập tới, lạnh tới nỗi nàng run cầm cập.
“Lạnh quá.” Nàng quay sang, hỏi Mai Hương, “Có nấu nước nóng không? Ta muốn tắm nước nóng.”
“Sau khi quý nhân đi, nô tỳ đã định nấu sẵn nước đợi quý nhân trở về. Nhưng Trúc Vận nói, quý nhân chắc chắn sẽ không về đâu, cho nên nô tỳ không nấu nước.” Kể tới đây, Mai Hương đánh mắt oán hận nhìn Trúc Vận, nói tiếp, “Quý nhân muốn tắm rửa ạ? Nô tỳ đi nấu nước ngay đây.”
“Không cần.” Tề Ngọc Yên gọi Mai Hương lại, nói: “Đợi em nấu nước xong cũng mất một lúc. Hiện giờ ta lạnh tới sợ rồi, tốt hơn là lên giường đắp cho ấm.”
Trúc Vận nhanh nhẹn tiến tới cởi áo giúp Tề Ngọc Yên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Sao quý nhân lại trở về vào lúc này vậy?”
“Ừm, Hoàng thượng bảo ta về, nên ta về.” Tề Ngọc Yên trả lời qua loa.
“Sao Hoàng thượng có thể bảo cô về chứ?” Trúc Vận nhướn mày, kinh ngạc hỏi: “Mấy người La tiểu nghi đều ngày hôm sau mới trở về mà.”
“Có thể Hoàng thượng sủng ái các nàng ấy hơn!” Tề Ngọc Yên lên giường, quấn chặt chăn vào người, rốt cuộc cảm thấy chút ấm áp. Chẳng qua, thân thể đau nhức, chân tay lạnh ngắt khiến nàng cảm thấy cực kì khó chịu.
“Sao lại thế?” Trúc Vận tiếp tục nói với Tề Ngọc Yên, “Hoàng thượng vì tìm quý nhân mà làm ra bao chuyện ầm ĩ như vậy, có thể thấy được quý nhân trong lòng Hoàng thượng quan trọng dường nào. Làm sao Hoàng thượng có thể không sủng ái quý nhân chứ?”
“Trúc Vận.” Tề Ngọc Yên nhíu mày, sau đó nghiêm mặt nói: “Các em tuyệt đối không được nói cho ai khác biết Hoàng thượng triệu tập cung nữ mới tiến là để tìm ta.” Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, trong cung cấm này, quá gây chú ý luôn không tốt đẹp gì.
“Biết ạ.” Trúc Vận gật đầu, “Lần trước quý nhân đã dặn dò rồi ạ.”
“Ta thấy em đó, lúc nào cũng đính cái việc này bên miệng, đừng sơ sẩy mà để lộ.” Tề Ngọc Yên nói.
“Không đâu, quý nhân.” Trúc Vận cười híp mắt nói: “Phải rồi, không biết ngày mai Hoàng thượng sẽ tấn phong vị phân gì cho quý nhân nhỉ, nếu có thể cao hơn Lương quý nghi là tốt rồi.”
“Còn lâu.” Mai Hương cạnh bên cười nói: “Đều là thị tẩm, Hoàng thượng sẽ không bên nặng bên nhẹ, thoắt cái đã nhấc quý nhân chúng mình lên ngay đâu.”
“Chẳng biết được.” Trúc Vận bĩu môi: “Tớ vẫn cảm thấy, Hoàng thượng đối với quý nhân chúng ta khác hẳn.”
“Chả thấy gì hết.” Mai Hương phồng miệng: “Nếu thật sự đối với quý nhân khác thì trời lạnh như này đã không bảo quý nhân trở về rồi.”
Tề Ngọc Yên chỉ thấy hai nha đầu này cãi qua cãi lại khiến bản thân đau hết cả đầu, bèn mở miệng nói: “Hai em đừng cãi nữa. Trời lạnh vầy mau đi ngủ đi.”
“Dạ.” Lúc này hai nha đầu mới ngưng miệng, trở về hiết tức (nơi nghỉ ngơi) của mình.
Mai Hương và Trúc Vận vừa rời khỏi, phòng lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Mặc dù Tề Ngọc Yên nằm trên giường, nhưng vẫn không thể vào giấc ngủ. Vừa nhắm mắt là xuất hiện hình ảnh thân mật với Lý Cảnh, khiến mặt nàng bỗng chốc bị thiêu đốt. Hốt nhiên, dáng vẻ hắn lạnh lùng liếc mình lại nhảy ra khiến lòng nàng quặn thắt một trận.
Đêm nay, khẳng định là một đêm mất ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, La Xảo Nhi tới Chiêu Thuần cung. Vừa đến đã chúc mừng Tề Ngọc Yên, rồi hẹn nàng cùng đi tới Khôn Dương cung thỉnh an Trịnh hoàng hậu.
Đêm qua Tề Ngọc Yên ngủ chập chờn, nên hôm nay dậy hơi trễ, đành để La Xảo Nhi chờ nàng trong phòng một lúc.
Tề Ngọc Yên rửa mặt xong, ngồi trước bàn trang điểm.
Trúc Vận cầm cây lược ngọc, đang chuẩn bị chải đầu cho nàng.
La Xảo Nhi sáp đến, vuốt ve màu đen trơn bóng mềm mượt của Tề Ngọc Yên, cười nói: “Cho muội chải đầu giúp Tề tỷ tỷ được không ạ?”
“Muội làm được không đấy?” Tề Ngọc Yên cười hỏi.
La Xảo Nhi bĩu môi, nói: “Đừng coi thường muội nhé, Tề tỷ tỷ. Muội chải hơi bị khá đó, muội muội nhà muội thường quấn lấy muội để muội chải tóc cho con bé đó.”
Tề Ngọc Yên tươi cười: “Vậy thì, làm phiền La tiểu nghi rồi.”
Nghe Tề Ngọc Yên nói vậy, Trúc Vận đưa lược ngọc cho La Xảo Nhi, nói với Tề Ngọc Yên: “Nô tỳ đi dọn dẹp nơi tắm.”
Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Đi đi.”
La Xảo Nhi cầm lược ngọc chải từ đỉnh đầu Tề Ngọc Yên, mím môi cười nói: “Không ngờ bệnh trên mặt Tề tỷ tỷ vừa khỏi đã được Hoàng thượng gọi đi thị tẩm. Giờ thì chúng mình đều giống nhau cả, những điều muội muốn nói có thể tâm sự với tỷ rồi, hồi trước phải nhịn tới nỗi bực bội à.”
Tề Ngọc Yên giật mình, sau đó mỉm cười nói: “Đã là tần phi của Hoàng thượng, đương nhiên sẽ phải đi thị tẩm rồi.”
La Xảo Nhi dùng lược ngọc bới tóc của Tề Ngọc Yên lên, nhanh nhẹn vấn thành một búi tóc, rồi dùng trâm cài cố định tóc lại. Sau đó bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng gọi chúng mình đi thị tẩm, còn chẳng phải là vì gây gổ với Hoàng hậu.”
Tề Ngọc Yên nhìn thấy biểu tình của La Xảo Nhi qua gương đồng, hơi sửng sốt, hỏi: “Sao La tiểu nghi lại nói thế?”
La Xảo Nhi nhìn vẻ mặt thắc mắc của Tề Ngọc Yên trong gương, nàng ấy có chút kinh ngạc hỏi: “Tề tỷ tỷ, tỷ không hề nghi ngờ gì việc Hoàng thượng gọi nhóm mình làm trò bịt tai trộm chuông à?”
Nghe La Xảo Nhi nói, Tề Ngọc Yên ngơ ngác, cảm thấy trong lời nàng ấy có thâm ý, bèn hỏi đến cùng: “La tiểu nghi, sao muội thị tẩm lại là bịt tai trộm chuông được?”
Thấy Tề Ngọc Yên có vẻ như cái gì cũng không biết, La Xảo Nhi nghệt mặt, tiếp nói: “Mỗi lần muội vừa tới Càn Dương cung, liền có tiểu thái giám trực tiếp đưa muội vào trong Thiên điện. Muội cứ thế ngủ ở đó một mình một đêm, từ đầu đến cuối, đến mặt Hoàng thượng cũng không được nhìn.”
Tề Ngọc Yên vừa nghe, kinh ngạc. Hóa ra, La Xảo Nhi vốn không có thị tẩm.
Thấy Tề Ngọc Yên trợn mắt há hốc mồm, La Xảo Nhi giật mình: “Chẳng lẽ Tề tỷ tỷ không phải như thế?”
“Tỷ…” Tề Ngọc Yên đang muốn mở miệng, đột nhiên nhác thấy có người tới, vội im bặt.
Mai Hương đang dẫn Thu Sương từ ngoài vào phòng.
Trong tay Thu Sương còn cầm theo một hộp đồ ăn.
Mai Hương tiến tới hành lễ với hai người, nói: “Quý nhân, Thu Sương cô cô cầu kiến.”
Tề Ngọc Yên đứng dậy, gật đầu mỉm cười với Thu Sương: “Thu Sương cô cô, có việc gì lại đến giờ này?”
“Hồi Tề quý nhân, nô tỳ phụng lệnh Hoàng thượng mà tới.” Nói xong Thu Sương hành lễ, tiếp đó đặt hộp đồ ăn trong tay mình lên bàn bên cạnh, mở nắp, lấy ra một bát thuốc ở trong, đưa đến trước mặt Tề Ngọc Yên và nói: “Đây là Hoàng Thượng ban cho Tề quý nhân.”
“Đây là cái gì?” Tề Ngọc Yên sửng sốt.
“Tị tử canh.” Thu Sương trả lời.
(Tị tử canh: thuốc tránh thai.)
Tề Ngọc Yên nghe xong, chỉ cảm thấy đầu đánh “đoành” một cái.
Lý Cảnh vậy mà lại ban cho mình tị tử canh.
Chàng ghét bỏ mình đến vậy sao? Nửa đêm xua đuổi mình thì bỏ đi, còn để mình uống tị tử canh, không muốn mình mang thai đứa con cho chàng. Nghĩ đến đây, mũi nàng đau xót, con mắt hoen mờ.
“Kính xin quý nhân uống thuốc ngay khi còn nóng để nô tỳ trở về phục mệnh.” Thu Sương nói.
Tề Ngọc Yên rưng rưng nhận chén thuốc, miệng nhẩm: “Tần thiếp tạ ơn.” Sau đó nâng bát, một hơi uống cạn sạch nước thuốc.
Thấy Tề Ngọc Yên uống xong thuốc, Thu Sương nhận lại bát, hành lễ với Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi, nói: “Giờ nô tỳ xin quay về.”
Tề Ngọc Yên thẫn thờ gật đầu, nói với Mai Hương: “Mai Hương, em đưa Thu Sương cô cô đi đi.”
“Vâng.” Mai Hương giúp Thu Sương thu dọn rồi hai người ra cửa.
Thấy Thu Sương và Mai Hương đã đi xa, La Xảo Nhi mới xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, hỏi: “Tề tỷ tỷ, tỷ thật sự thị tẩm?”
Tề Ngọc Yên cúi đầu, cười: “Nếu không phải thật thì Hoàng thượng cũng sẽ không phái người đưa tị tử canh tới.”
La Xảo Nhi ngây ngốc, sau đó nhảy cẫng lên nói: “Thế thì tốt quá! Lần trước đi Huyền Tước sơn, muội đã cảm thấy Hoàng thượng đối với Tề tỷ tỷ khang khác rồi, giờ xem ra, quả nhiên là như vậy.” Nói xong nàng ấy tiến lên kéo tay Tề Ngọc Yên, nói: “Hoàng thượng thích tỷ tỷ như vậy, nhất định sẽ gia phong tỷ tỷ thật tốt.”
Tề Ngọc Yên cười khổ nói: “Tị tử canh đã đưa tới, cũng không chắc Hoàng thượng thích ta được bao nhiêu.” Nói tới đây, nghĩ tới Huyên Nhi, nàng sụt sùi.
Phải chăng kiếp này sẽ không bao giờ có lại Huyên nhi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.