Anh ta lái xe chạy xuyên thành phố, sau khi xe chạy trên đường vành đai trên cao hơn một tiếng đồng hồ, đần dần quang cảnh hai bên đường càng trở nên hoang vu.
Bởi vì con đường này từ lâu đã không được sửa chưa nên đã xuống cấp trầm trọng.
Đầu đường còn có mấy tiệm sửa chữa máy móc, nhưng sau khi đi ngang qua một nhà xưởng lớn tối đen như mực thì liền nhìn thấy một nông trại đã cũ “Sắp đến đường Tinh Cảng r Tân Khải Trạch vừa nói vừa nhìn về phía Tiểu Vũ Minh, nghỉ vấn trong lòng càng lớn: “Cậu chủ nhỏ, sao cậu lại biết đường Tinh Cảng?”
Cậu bé muốn anh lái xe đến đây chắc chắn là muốn làm chuyện gì đó.
Tiểu Vũ Minh ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ Cung Bắc và Mạn Nhỉ bị nhốt ở cách đây không xa.
Nhưng cậu lại không biết rốt cuộc hai người bọn họ ở chỗ nào.
Nghĩ đến việc Cung bắc và Mạn Nhi bị nhốt ở một nơi tồi tàn giống như chưồng chó, cho tới bây giờ có lẽ chưa được ăn một thìa cơm, uống một ngụm nước, trong lòng liền Tiểu Vũ Minh liền cảm thấy ngột ngạt.
Thì ra khi trái tim đau đớn sẽ khiến lý trí bị bóp nghẹn.
Hoặc có lẽ, trên đời này quả thực có tâm linh tương thông.
Vân Giai Kỳ nói với cậu rằng, cậu và Mạn Nhi cùng nhau ra đời, cậu là anh còn Mạn Nhi là em.
Khi sinh ra cả hai đứa vẫn còn nắm tay nhau.
€ó lẽ chính vì giữa hai an hem bọn họ có thần giao cách cảm với nhau, nê khi Tiểu Vũ Minh nghĩ đến cảnh Mạn Nhi và Cung Bắc giờ đây đang vô cùng hoảng sợ và tuyệt vọng, liền nảm chặt tay lại thành quyềt “Thảo nào tôi thấy chỗ này quen quen, hóa ra trước đây từng được lên thời sự: Thấy Tiểu Minh Vũ không lên tiếng, chỉ cúi đầu, sắc mặt u ám, Tân Khải Trạch liền tự nói tự nghe: “Trước kia, ở đây có một chợ chuyên buôn bán chó.
Có rất nhiều kẻ bất lương đã cảm rễ sâu ở đây, chó được bán ở đây đều là chó không rõ ngưồn gốc, sau khi mua về nhà được vài ngày, chúng đều tử vong một cách kỳ lạ, người mua liền đến đây làm ầm ï lên, sau này, khu chợ này càng ngày càng mang tiếng xấu, cuối cùng tình hình buôn bán cũng xuống dốc, đành phải chuyển đi nơi khác”
Chợ buôn bán chó sao?
Tiểu Vũ Minh nhớ rằng, trong cuộc gọi video đó Mạn Nhi và Cung Bắc bị nhốt trong một chuồng chó.
Chợ bán chó này cách đường Tinh Cảng không xa.
Tất cả các manh mối đều vô cùng nhất quán.
‘Vừa nghe đến chợ buôn bán chó, Tiểu Vũ Minh đột nhiên cao hứng, lập tức lấy lại tinh thần, nhìn Tân Khải Trạch đầy hoài nghỉ: “Chợ buôn bán chó sao?”
“Đúng vậy, cách đây không xa lắm”
“Chú biết đường không?”
“Biết chứ…” Tân Khải Trạch càng ngày cảng tò mò: “Tại sao đột nhiên cậu lại có hứng thú với khu chợ này quá vậy?”
“Lái xe qua đó đi”
“Ở đó rất hoang vu. Cậu định làm gì ở đó?”
“Chú cứ làm theo đi” Tiểu Vũ Minh trả lời với giọng điệu lạnh nhạt Tân Khải Trạch lập tức đạp chân ga Chỉ trong vòng chưa đến nửa giờ, Tiểu Vũ Minh đã nhìn thấy trước mặt mình những dãy nhà thấp bé.
Khu chợ buôn chó này rất lớn, phía trước có một con đường thẳng tấp, đằng sau thì dựa vào một ngọn núi hoang vu vắng vẻ.