Vân Giai Kỳ đáp: “Nếu như tôi trở thành con tin của Vân Ngọc Hân, cũng không hẳn chỉ còn một con đường chết, tôi có thể tự bảo vệ an toàn cho bản thân”
Bạc Tiêu Dương nhìn chằm chẳm cô, ánh mắt thâm sâu khó dò: “Cô muốn tôi tin cô kiểu gì đây, tin răng cô có thể giữ an toàn cho bản thân cô sao?”
“Xin cậu tin tưởng tôi một lần được không? Cậu tưởng rẵng tôi không muốn bình an vô sự trở về, đoàn viên cùng gia đình sao?”
Cô ao ước điều đó hơn bất cứ ai.
Vân Giai Kỳ lại nó: “Lúc nấy Mạn Nhi tỉnh lại có nói với tôi rằng Vân Ngọc Hân đã giết người. Vốn dĩ người thực hiện đàm phán với tôi là người đàn ông đó, hình như anh ta là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ trên deep web, anh ta và Vân Ngọc Hân nảy sinh xung đột lợi ích nên cô ta đã giết chết anh ta. Bây giờ đàn em của anh ta đều trở thành người của cô ta. Thứ Vân Ngọc Hân muốn là người, còn bọn họ muốn là tiền. Nếu như tôi đến đó nhưng không mang theo tiền, chắc chắn giữa Vân Ngọc Hân và đám người đó sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó hai người nhân lúc hỗn loạt mà chớp lấy thời cơ”
Vân Giai Kỳ nói cho bọn họ nghe toàn bộ kế hoạch của cô.
Bạc Tiêu Dương và Cung Chiến đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vẫn có chút hoài nghỉ.
Vân Giai Kỳ nói: “Tin em, lần này em chắc chản sẽ không để mọi người thất vọng đâu”
Cung Chiến vẫn im lặng không nói gì.
Bạc Tiêu Dương đột nhiên trâm giọng nói: “Nếu như cô đã muốn cược một lần, vậy thì tôi cũng sẽ cược theo cô”
Vân Giai Kỳ cuối cùng cũng mỉm cười: “Cảm ơn cậu, Tiêu Dương”
Bạc Tiêu Dương nhìn thấy nụ cười trên môi cô, trong lòng càng cảm thấy phức tạp, nói với Vân Giai Kỳ: “Nhưng cô phải hứa với tôi, nhất định phải giữ an toàn cho bản thân!”
“Được”
Trong một hầm đất u ám.
Cung Bắc mơ màng tỉnh lại, cậu ho vài lợ lợ.
Cậu mở mắt ra liền nhìn thấy bên ngoài cáo lồng có hai người đàn ông đang trông chừng mình.
Cung Bắc bò dậy, hỏi hai người đó: “Em trai tôi đâu?”
ng, cảm thấy trong cổ họng có vị Một người nghe thấy vậy liền châm chọc: “Đúng là anh em như thể chân tay! Mày đã thành ra cái bộ dạng này rồi còn tâm tư đi lo lắng cho thăng em trai yêu quý của mày sao? Thằng ranh đó không trung thực, bị bọn tao chặt hết chân tay rồi, giờ này e là nó chỉ còn nửa cái mạng thôi!”
Cung Bắc nghe thấy vậy liền tái mét, nghiền răng nhìn bọn họ đầy căm phẫn: “Các anh… các anh dám…”
“Ha ha ha ha ha!”
Hai gã đó nhìn thấy Cung Bắc kích động như vậy liền bật cười vui sướng.
“Sao nào, mày còn có bản lĩnh đánh tao à? Nhóc con, mày cứ yên tâm, em trai mày chết rồi bọn tao cũng sẽ cho mày đi cùng nó luôn”
“Cho tôi gặp em ấy!”
“Mày tưởng mày muốn là được à? Mày là cái thá gì mà bọn tao phải nghe theo mày?
Cung Bắc giận đến toàn thân phát run.
vừa ho vừa nói: “Đem… khụ khụ… đem em trai tôi trả cho tôi! Trả cho tôi!”
“Ha ha ha ha ha! Mày cứ yên tâm, thẳng nhãi đây vẫn còn sống sờ sờ ra kia kìa. Bọn tao chẳng qua hù mày cho vui thôi, thế mà mày lại tưởng là thật”
Cung Bắc nhìn theo hướng ngón tay bọn họ chỉ, liền thấy Tiểu Vũ Minh vị treo lơ lửng giữa không trung, hai tay cậu bị trói bằng dây xích, mắt nhắm nghiền lại, dường như đã bất tỉnh Anh Tư khập khiểng đi đến gần Tiểu Vũ Minh, tạt một gáo nước lạnh vào mặt cậu bé.