Kỳ Thiên Nam bật cười: “Nếu tôi nắm lấy tay cô, cô cũng sẽ ngã.
Vân Giai Kỳ lớn tiếng nói: “Vậy —— Sẽ cùng nhau rơi xuống!
Tại thời điểm này, cô có thể nói những lời thoải mái như vậy.
Con ngươi của Kỳ Thiên Nam thoáng mất tập trung, sự mê muội bao.
trùm trong ánh mắt.
Trên đời này, thật sự vẫn còn những người sẵn sàng trả giá bằng cả mạng sống của mình cho một “người dưng” không có giao tình?
Kỳ Thiên Nam bất lực cong môi: “Có nên nói cô ngốc, hay là…
“Anh bây giờ vẫn còn có sức mà nói, đến khi anh quá sức rồi, nhất định sẽ bị rơi xuống!.
Vân Giai Kỳ nói: “Nhanh lên! Nắm lấy tay của tôi!.
Kỳ Thiên Nam do dự một chút, liền đưa tay ra.
Ngay khi anh ta nắm lấy tay cô, Vân Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy cơ bắp bị xé rách đau đón!
Cùng nhau rơi xuống!.
Cô cũng nhận ra rằng nếu cô thực sự muốn kéo anh ta lên, cánh tay của cô nhất định sẽ bị trật khớp!
Nhưng bây giờ cô không thể nghĩ nhiều như vậy.
Cho dù lưng đau, mồ hôi nhễ nhại, và thậm chí cô mất đi một cánh tay, điều đó vẫn quý hơn cả một mạng sống!
Kỳ Thiên Nam cũng biết cô đang phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, nhưng cô vẫn cố chịu đựng mà không hề kêu “đau” một tiếng.
Hoặc là, cô căn bản không còn sức để hét lên.
Anh có chút do dự.
Nếu anh ta muốn mượn tay cô và leo trở lại toa ngồi, thì cô sẽ đau đớn vô cùng.
Trật khớp tay, rách cơ.
Toa ngồi của đua quay lắc lư một lúc rồi hoạt động trở lại.
Đột nhiên động cơ hoạt động trở lại, dưới quán tính cực lớn, Vân Giai Kỳ bị sức nặng của Kỳ Thiên Nam kéo đi nửa mét.
Đám đông bên dưới liên tục hét lên: “Dừng lại!.
“Có người vẫn đang treo bên ngoài toa ngồi! Các người khởi động lại động cơ, không phải là đang giết người hay sao?.
“Dừng lại!.
Vân Giai Kỳ trượt ra khỏi toa một cách mất kiểm soát, thấy mình sắp trượt ra khỏi toa ngồi, cô duỗi thẳng chân và mắc kẹt vào trong toa khiến cô gần như không thể duy trì được tình hình.
Cánh tay của cô chỉ bị Kỳ Thiên Nam kéo vài giây trước rõ ràng là đã căng ra Đầu óc Vân Giai Kỳ trống rồng, chỉ có cảm giác bất lực và tuyệt vọng sâu thẳm Vòng đu quay lại ngừng chạy.
Toa ngồi đu quay lắc lư một lúc rồi lại dừng lại.
Vân Giai Kỳ nói: “Nằm tay của tôi không được buông, biết không?.
Mỗi một chữ mà cô nói ra đều vô cùng khó khăn.
Bên dưới đu quay.
Trên tàu du lịch, Bạc Tuấn Phong cũng nghe thấy tiếng la hét của các nhân viên trên tàu du lịch.
“Khi nào thì đội cứu hộ đến?.
“Người này đang treo bên ngoài xe, làm sao có thế cứu được?.
“Điều động trực thăng thì sao?.
“Cánh quạt sẽ va vào toa đu quay, không thể dùng trực thăng để giải cứu.”