Ngốc đến nỗi có thể tưởng rãng với một cây bút có thể cùng liều chết với anh ta.
Kỳ Thiên Nam không thất vọng, cô có thể uy hiếp anh ta là có thể đạt được lợi ích Nhưng nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ này của cô, anh ta thật sự không.
muốn dọa cô.
Vốn dĩ suy nghĩ đầu hàng rất lợi hại.
Đừng sợ cô ngốc này mới phải.
Kỳ Thiên Nam lùi về sau một bước, nới lỏng cà vạt, chậm rãi giang hai tay ra, như đang đầu hàng với cô: “Tôi không chạm vào em nữa”
Con mồi đã nẫm trong lòng bàn tay của anh ta.
Anhta không vội Vân Giai Kỳ nhìn thấy anh ta có vẻ đối xử tốt với cô nhưng không hề.
thả lỏng cảnh giác, tiến về phía cửa Cô gần như dựa sát vào tường mà di chuyến.
Kỳ Thiên Nam đối diện với cô, nhìn theo cô nhưng không tiến lại gần, cũng không nói, để cô ấy mò mẫm ra đến cửa chạy đi, nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn bên ngoài cửa xa dần, người đàn ông nhìn cuốn sách bị ném trúng năm dưới chân, khế nhíu mày.
Người giúp việc nhìn thấy Vân Giai Kỳ lao ra khỏi phòng, vội vàng đi vào, liền nhìn thấy đống sách năm bên chân Kỳ Thiên Nam, vô cùng sửng sốt “Ông Kỳ, sách…”
Mấy cuốn sách này đều là bảo vật của Kỳ Thiên Nam.
Từ trước đến nay không bao giờ Kỳ Thiên Nam thích để người ngoài vào thư viện bí mật này, trừ khi dọn dẹp.
Bên trong phòng đa phần đều là sách lịch sử lâu đời.
Có sách lịch sử thậm chí đã mấy trăm năm.
Bây giờ mấy cuốn sách đáng thương lại năm dưới đất, bị rách nát, có cuốn bị gấy cả gáy sách.
“Nhặt lên” Kỳ Thiên Nam lạnh lùng nói “Vâng…”
Người giúp việc không dám nói nhiều bước đến, cẩn thận từng li từng tí nhặt sách lên, càng nhìn càng thấy kinh hoàng khiếp sợ.
Mấy cuốn sách đa phần đều bị hư.
Ông Kỳ nhất định rất tức giận.
Cô vừa dọn dẹp vừa ngấng đầu, nhưng lại nhìn thấy Kỳ Thiên Nam đang nhìn ra cửa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Dường như đang cười Anh ta đang cười?
Sách bị hư mà anh ta không nổi trận lôi đình, giận dữ phẫn nộ, ngược lại còn cười?
Quá khác thường, Dựa vào trí nhớ của Vân Giai Kỳ, lân mò về lại phòng của Mạn Nhị, cô đẩy cửa ra, bên trong phòng trống không, không có người Trên giường lại có một dáng người nhỏ bé.
Mạn Nhỉ đang rúc trong chăn.
Cô lập tức kinh sợ, liền chạy đến, “soạt soạt”, tiếng chăn bị kéo ra Đột nhiên có động tĩnh, Mạn Nhi lập tức tỉnh giấc.
Cô bé mở to mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Vân Giai Kỳ.
Con bé không sao!
“Mẹ… Tiếng của Mạn Nhi hơi khàn khân: “Sao thế…?”