*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Giai Kỳ nghi hoặc giơ tay ra: “Cho cô sao?”
“ừ”
Lúc này cô mới nhận lấy: “Cảm ơn cháu. Có điều, tại sao cháu lại cho cô kẹo m “Bà nội nói, nếu như một cô gái buồn, cho cô ấy một cây kẹo mút, cô ấy sẽ không khóc nữa”
Vân Giai Kỳ bị lời nói này làm cho sững sờ, đột nhiên bật cười: “Nhưng cô không buồn mà. Tại sao cháu lại cảm thấy cô buồn chứ?”
Hình như cô cũng không biểu lộ ra dáng vẻ đau buồn.
“Vậy sao?”
Qúy ông nhỏ có chút nghỉ hoặc: “Nhưng cháu thấy dáng vẻ của cô như sắp khóc vậy”
Đặc biệt là đôi mắt vô cùng sưng đỏ, mặc dù Vân Giai Kỳ dùng nước lạnh rất lâu, nhưng vẫn có thể nhìn ra, dấu vết đã từng khóc.
Vân Giai Kỳ hoàn toàn ngẩn ra.
Cô không ngờ, lực quan sát của đứa trẻ này lại kỳ diệu như vậy.
Đúng là một thiên sứ nhỏ dịu dàng mà.
Vân Giai Kỳ càng nhìn đứa trẻ này, càng cảm thấy thích.
Có lẽ là hôm nay bị những lời nói của Mạn Nhi đâm bị thương, đứa trẻ này dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói chuyện với cô, cô cảm thấy trong phút chốc có cảm giác chữa trị.
Muốn ôm cậu bé quá.
Vân Giai Kỳ nhìn quý ông nhỏ, liếm đôi môi khô khốc.
Bọc sữa nhỏ đột nhiên cười: “Cô muốn ôm cháu đúng không?”
Lúc này, Vân Giai Kỳ hoàn toàn ngẩn ra.
Chẳng lẽ đứa trẻ này đọc được suy nghĩ của người khác sao?
Sao trong lòng cô vừa nghĩ đến cái gì, cậu bé dường như hình thấu Vậy.
Vân Giai Kỳ cũng không bận tâm dè dặt nữa, nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng.
Trên người cậu bé thoang thoảng mùi sữa.
Đứa trẻ lớn như vậy, rõ ràng đã ngừng bú sữa rồi, nhưng trên người lại có một loại mùi hương ngọt ngào.
Vân Giai Kỳ càng ôm càng không nỡ buông tay, viền mắt bất giác cảm thấy lại đỏ rồi.
Cô đột nhiên nhớ đến, lúc đầu cô mang thai sinh ba, còn có một đứa con trai chết yểu nữa.
Nếu như đứa trẻ đó bình an khỏe mạnh lớn lên, chắc cũng tầm tuổi này rồi.
Vân Giai Kỳ có chút tham lam, ôm cậu bé chặt hơn.
Cho đến một lúc lâu sau, mới quyến luyến không nỡ buông cậu bé ra.
Cậu bé ngẩng đầu, thấy cô thật sự không khóc nữa, lúc này mới cười, lùi lại phía sau nửa bước, nói với cô: “Muộn như vậy rồi, cô còn chưa đi nghỉ sao?”
“Sắp đi nghỉ rồi”
“Cơ thể cô không khỏe sao?”
“Bạn cô bị thương phải nị viện, cô đi theo. Cháu thì sao?”
“Bà nội cháu bị bệnh nhập viện, cháu và cha cháu cùng đi theo chăm sóc”
Nói xong, bọc sửa nhỏ nói: “Ngày mai cháu có còn được gặp lại cô nữa không?”